Có Ngon Thì Đụng Cái Nữa Đi

Chương 31: Đồng ý với em đi



Edit: zhuu

Chương 31: Đồng ý với em đi

Lâm Diệu nhảy tại chỗ còn nắm quyền theo bản năng, giống y như là cậu không phải muốn nhào vào lòng Quan Trạch mà là muốn nhào vào đập nhau với hắn một trận vậy. Sau khi nhảy được mấy cái cậu mới cảm thấy trạng thái của mình không đúng lắm vì thế vậy đổi thành chạy bước nhỏ.

Chạy một hồi vẫn còn đi nguyên tại chỗ, lời nói trước đó của cậu thật sự chỉ là do thuận miệng nói ra thôi, bây giờ bảo cậu nhào qua thật thì cậu có hơi sợ.

Quan Trạch không hối thúc cậu, vẫn giang cánh tay như cũ, trên mặt mang theo biểu cảm cười như không cười, nhìn qua chính là cái dáng vẻ chắc chắn có chết cậu cũng không dám đến, cậu cắn răng, mẹ nó, em mà sợ anh à!

Cậu nhìn xung quanh, toàn là người lớn dẫn con nhỏ đi, còn có mấy nhóc có vẻ như là học sinh trung học đều đang tự cười nói với nhau, không ai chú ý đến tình huống bên đây vì thế cậu căng da đầu vọt về phía Quan Trạch.

Kế hoạch của Lâm Diệu là vọt đến bên người Quan Trạch rồi thì dừng lại, doạ cho hắn sợ cái thôi cũng được.

Nhưng sau khi chạy được mấy bước thì cậu hối hận, mẹ nó, không biết là vì cậu căng thẳng quá hay là hưng phấn quá mà đã đánh giá quá cao khoảng cách giữa mình và Quan Trạch rồi, bắt đầu mẹ nó quá trời dữ dội!

Tổng cộng khoảng cách cũng chỉ có mấy mét, giống như mấy bạn nhỏ chạy quá thì rất thích hợp, kết quả cậu lại sử dụng tốc độ chạy trăm mét.......

Cái tốc độ này làm cậu chưa vọt được mấy bước thì đã đến trước mặt Quan Trạch.

Lâm Diệu nhìn thấy ánh mắt hơi giật mình của Quan Trạch, cậu liếm liếm răng, hù chết anh luôn nè, ai bảo anh chọc người ta!

Có điều cậu thật sự không có định đụng vào người Quan Trạch, Quan Trạch còn đang bế Lục Đằng kia kìa. Cho nên sau khi cậu liếm răng xong thì cố thoát khỏi quán tính mà dừng lại.

Lâm Diệu đang mang giày leo núi, mẹ đặc biệt chọn cho cậu, nói là bám đất rất tốt, giày như này có thể khiến cho con bà ấy đi đường sẽ không bị trượt chân té ngã mất trí nhớ. Lâm Diệu nương theo đôi giày đỉnh cao này, ngăn bước chân của mình, cậu ngừng lại.

Nhưng quán tính là cái thứ mà không phải bám đất tốt có thể ngăn được, người cậu vẫn còn nhào về phía trước.

Dưới loại tình huống này cậu không thể không liều mạng mà cong lưng, dẫu mông về phía sau để cho nửa thân trên vẫn còn đang nhào đi bám lại.

Cuối cùng cậu dừng lại trước mặt Quan Trạch trong tư thế khom lưng 90 độ, một tia quán tính cuối cùng còn sót lại quật cường mà nỗ lực lần cuối, làm cho chóp mũi cậu chậm rãi hướng về phía trước, chạm vào cúc áo sơ mi của Quan Trạch một cái, xong rồi mới dừng lại hẳn.

Mỗi chuỗi động tác này làm cho cậu thoạt nhìn y như là thằng ngu vô tình gặp được thiên thần của mình sau đó phấn khích mà chạy như điên đến cúi chào người ta.

"Kỹ năng được ghê." Giọng của Quan Trạch truyền đến từ phía trên, mang theo ý cười không thể kiềm chế được.

"Quá khen," Lâm Diệu rất mất mặt mà thẳng người dậy, ôm ôm quyền với Quan Trạch, nếu cậu đã làm trò cười cho thiên hạ rồi vậy cũng không thế phí công được, cậu nhướng mày nhìn Quan Trạch, "Ôm em."

Quan Trạch cười cười, vòng cánh tay ra sau ôm eo Lâm Diệu, không chờ Lâm Diệu phản ứng lại thì cánh tay Quan Trạch đã kéo cậu vào trong lòng ngực hắn, nhỏ giọng nói bên tai cậu: "Được chưa?"

Suy nghĩ của Lâm Diệu trống rỗng trong phút chốc, hô hấp cũng có vài giây chỉ thở ra không hít vào, trong đầu cậu nổ ầm ầm, cảm giác cái đầu mình cũng sắp bay theo gió luôn rồi.

Trời đất thánh thần thiên địa ơi!

Ngơ ra cả buổi trời cậu mới hoàn hồn lại, bây giờ họ đang đứng ở công viên giải trí, bốn phía toàn là người cả!

Cậu nhanh chóng đẩy Quan Trạch ra, như đạn bắn mà nhảy ra sau, y như là vừa bị đấm một cái vậy: "Được được được được rồi."

"Chúng ta đi vào thôi!" Lục Đằng không hiểu họ đang làm gì, có hơi sốt ruột mà vặn vẹo trên ngực Quan Trạch, "Con muốn đi chơi thuyền hải tặc."

"Ừm, con chơi Crazy Mouse trước được không?" Quan Trạch cúi người xách túi đồ ăn bên chân lên, "Con mới ăn sáng xong, lỡ chơi đến nôn thì lại phiền."

"Được ạ." Lục Đằng ôm bụng gật đầu.

Lâm Diệu có hơi choáng váng mà đứng tại chỗ mấy giây rồi mới theo sau Quan Trạch vào công viên giải trí, dưới chân cậu cứ như có lăng ba vi bộ, nếu mà không chuyên tâm đi đường thì có thể quẹo sang bên cạnh luôn.

"Cầm lấy." Quan Trạch xoay người đưa túi cho cậu.

"Ò." Lâm Diệu cầm lấy túi.

"Em sao thế?" Quan Trạch nhìn cậu.

"Em....... Có hơi choáng." Lâm Diệu trả lời đúng sự thật.

"Lục Đằng con xuống tự đi được không?" Quan Trạch xoa xoa đầu Lục Đằng, "Anh trai bị choáng ba bế anh ấy."

"Vâng." Lục Đằng nằm lên vai nhìn Lâm Diệu lên tiếng, chuẩn bị xuống đất.

"Cút đi!" Lâm Diệu xách túi vọt lên đi trước Quan Trạch, thiếu điều chạy đi luôn.

Lục Đằng hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ như ngựa gỗ xoay tròn gì gì đó mà mấy bạn nhỏ hay chơi, cậu bé chỉ thích chơi mấy thứ kích thích. Có điều mấy trò kích thích đều có giới hạn độ tuổi cho nên mỗi lần cậu bé đến công viên giải trí mấy trò cậu bé chơi đều giống nhau.

Quan Trạch mua hai tấm vé lại, đưa đến tay Lâm Diệu: "Em lên với thằng bé đi."

"Anh không chơi à?" Lâm Diệu rất kinh ngạc, cậu còn định nhân cơ hội này sáp vào thân mật mấy cái với Quan Trạch luôn mà.

"Tôi không chơi trò này, bình thường tôi đều nhờ người lớn khác lên với thằng bé, giờ vừa hay có em," Quan Trạch đẩy đẩy cậu đi, "Vào đi."

"Úi chà anh sợ đấy à!" Lâm Diệu kinh ngạc một lúc thì vui vẻ, chỉ vào Quan Trạch cười hí hí hí một trận, "Không nhìn ra luôn nha giám đốc Quan, anh mà cũng sợ cái này!"

Quan Trạch không nói gì chỉ cười cười, ngồi xuống băng ghế dài ở một bên.

Lâm Diệu còn muốn ép Quan Trạch mấy câu thì Lục Đằng đã gấp gáp mà kéo cậu đi đến chỗ lên xe, cậu chỉ đành nghẹo cổ cười tươi như hoa mà khinh thường với Quan Trạch.

Quan Trạch cũng không để ý, cánh tay đặt lên lưng ghế rất thoải mái mà cười lại với cậu.

"Ba em không được rồi, Crazy Mouse cũng không dám chơi," Lâm Diệu ngồi bên cạnh Lục Đằng, kiểm tra dây an toàn của cậu bé, "Có phải là chú ngầu lắm ngầu không nè?"

"Vâng," Lục Đằng gật đầu, "Mấy trò khác ba sẽ chơi với em, trò này đụng qua đụng lại nên ba không chơi, mắt của ba sẽ không nhìn thấy."

"Gì cơ?" Tay Lâm Diệu ngừng ở không trung, lại nhanh chóng nắm lấy cằm Lục Đằng, "Mắt ai không nhìn thấy cơ?"

"Ba á, có lúc đụng mạnh quá ba sẽ không nhìn thấy thứ gì," Lục Đằng đẩy đẩy cậu, "Ngồi đàng hoàng đi anh, chạy kìa!"

"Tại sao lại như thế?" Cơ thể Lâm Diệu có hơi cứng đờ mà ngồi thẳng dậy, cậu nhớ đến biểu hiện kỳ lạ của Quan Trạch lúc ở khách sạn, đó cũng là không nhìn thấy thứ gì à?

"Không biết nữa, ba nói không cần phải lo chỉ có mấy giây thôi à." Lục Đằng vỗ vỗ lên tay cậu mấy cái an ủi.

Xe lửa bắt đầu chạy, Lâm Diệu ngồi trên xe bị quăng ngã trái ngã phải, cứ muốn bụm mặt lại, cậu cảm thấy ngũ quan của mình cũng sắp lệch luôn rồi. Lục Đằng ngồi bên cạnh cậu phấn khích đến mức liên tục hét chói tai, cười khằng khặc.

Vốn cậu cũng muốn cười theo mấy tiếng nhưng lại không có tâm trạng, lời nói trước đó của Lục Đằng làm lòng cậu rất loạn, rốt cuộc thì mắt của Quan Trạch có chuyện gì?

Lần trước ở khách sạn Quan Trạch nói là chỉ choáng thôi, đó là choáng thật hay là không nhìn thấy?

Lúc xe dừng lại rồi mà Lâm Diệu vẫn không nghĩ ra được, vốn dĩ lúc ôm Lục Đằng xuống cậu định hỏi lại chút nhưng Lục Đằng cái biết cái không, đoán chừng cũng không hỏi ra nguyên nhân được.

Lâm Diệu nhìn Quan Trạch đang ngồi trên ghế híp mắt nhìn lên không trung, cái cảnh này làm chân cậu nhũn thật sự, cậu phát hiện chỉ cần lúc Quan Trạch ngồi một mình thì sẽ có một loại khí chất không thể diễn tả thành lời.

"Con muốn ăn kem." Lục Đằng nhảy từ trên người Lâm Diệu xuống đất, chạy đến chỗ Quan Trạch, chân khập khiễng nhưng lại chạy thật sự rất nhanh.

"Tự con đi mua đi." Quan Trạch bỏ tiền vào túi của Lục Đằng, vỗ vỗ đầu cậu bé.

Lâm Diệu chờ Lục Đằng chạy đi rồi mới ngồi xuống bên cạnh Quan Trạch, hỏi ngay: "Mắt của anh bị làm sao thế?"

"Hửm?" Quan Trạch quay đầu, rồi lại quay sang nhìn hướng Lục Đằng chạy đi, "Lục Đằng nói à?"

"Phải, thằng bé nói mắt anh lâu lâu sẽ không nhìn thấy," Lâm Diệu ló mặt đến trước mặt hắn, nhìn chằm chằm hai mắt hắn, "Lần trước ở khách sạn có phải là anh có chút không nhìn thấy không?"

"Không phải lâu lâu sẽ không nhìn thấy mà là có lúc sẽ đen một chút thôi," Quan Trạch chọt ngón tay lên trán cậu đẩy mặt cậu ra, "Không nghỉ ngơi tốt thì sẽ như thế."

"Con khỉ á, đâu ra mà không nghỉ ngơi tốt sẽ không nhìn thấy chứ!" Lâm Diệu có hơi lo lắng, "Hơn nữa va chạm mạnh cũng không nhìn thấy ạ? Em chỉ biết có một số người mắt không tốt sẽ bị bong võng mạc thôi, chưa từng nghe nói bị giống anh, làm sao vậy anh?"

"Ai nói va chạm mạnh sẽ không thấy?" Quan Trạch cười lên, bóc một viên socola ra bỏ vào miệng Lâm Diệu, "Tôi đề phòng chút thôi, hơn nữa tôi cũng không biết là bị sao."

"Anh......." Lâm Diệu nhìn quanh, Lục Đằng còn chưa quay lại, cậu cắn nhẹ môi trừng mắt nhìn Quan Trạch, "Sẽ không chết chứ?"

Quan Trạch sặc một cái, ho một hồi mới nói: "Không đâu, sao nào? Nếu mà tôi chết em chuẩn bị khóc à?"

"Nếu mà anh sắp chết thì anh mau trả lời là đồng ý yêu em đi, em ở cạnh anh," Lâm Diệu chậc một tiếng, "Em nói nghiêm túc với anh đó, anh không đi bệnh viện xem thử à?"

"Xem cũng không tra ra được nguyên nhân gì," Quan Trạch đứng lên, duỗi người, "Nếu thật sự có gì thì đã sớm tra ra được rồi đúng không? Đừng lo lắng mãi, nhiều năm như vậy tôi chỉ có một mình, nếu có xảy ra chuyện gì thì đã sớm xảy ra rồi."

Lâm Diệu không nói gì, thân thế của Quan Trạch cậu vẫn luôn không hỏi, người này rốt cuộc thì có bao nhiêu chuyện mà cậu chưa biết?

"Tàu lượn siêu tốc," Quan Trạch vỗ vỗ vai cậu, "Em chơi không?"

"Lại là em dẫn Lục Đằng đi chơi?" Lâm Diệu đứng lên.

"Thằng bé không chơi, không đủ tuổi, thằng bé muốn nhìn tôi chơi." Quan Trạch ngồi xổm xuống, Lục Đằng cầm cây kem vừa ăn vừa hài lòng chạy về, nhào vào lòng hắn, trong tay còn đang cầm cái túi, bên trong còn hai cây kem.

"Con có mua cho ba với anh nữa nè." Lục Đằng lấy kem ra đưa cho Lâm Diệu.

"Cảm ơn em." Lâm Diệu nhìn tào lượn siêu tốc cánh bọn họ không xa, "Em muốn xem ba em chơi tàu lượn siêu tốc không?"

"Muốn ạ! Anh cũng chơi đi anh!" Lục Đằng ôm cổ Quan Trạch nằm bò lên vai hắn liếm kem.

"Đi thôi." Lâm Diệu vẫy vẫy tay, cậu thật sự rất ngưỡng mộ bạn nhỏ Lục Đằng ban ngày ban mặt ở trước mặt bao người như thế mà có thể kiêu ngạo mà ôm Quan Trạch cọ tới cọ lui, nếu mà cậu muốn làm vậy cũng chỉ có thể tìm một nơi mây đen che phủ không một bóng người mới đủ gan làm thế.

Cùng là người bị xem là con trai mà dẫn đi chơi, sao mà có chênh lệch nhiều quá vầy nè?

Có bao lâu cậu không đến công viên giải trí thì có bao lâu không ngồi tàu lượn siêu tốc. Lâm Diệu đứng dưới "núi" của tàu lượn siêu tốc mà nhìn lên trên, chờ Quan Trạch mua vé.

(*Tàu lượn siêu tốc là 过山车, 山 trong đây nghĩa là núi.)

"Cao quá đi." Lục Đằng ngửa mặt lên nhìn, cảm thán một câu.

"Ừm," Lâm Diệu híp mắt, "Hồi nhỏ anh cảm thấy cái thứ này có thể vứt người ra ra ngoài như là đạn pháo vậy."

"Ngốc quá đi, có dây an toàn mà anh." Lục Đằng rất xem thường mà nhìn cậu một cái.

"Lục Đằng à," Lâm Diệu ngồi xổm xuống bên người cậu bé, "Em thích ra ngoài chơi với ba em không?"

"Thích chứ," Lục Đằng gật đầu, trọng giọng nói lộ ra kiêu ngạo, "Ba em rất tốt với em."

"Anh cũng thích." Lời này của Lâm Diệu là nói ra từ tận đáy lòng. Cậu nhìn Quan Trạch đang đang đi về phía họ, trong giây phút này cậu cứ cảm thấy nước mắt mình cũng sắp trào ra rồi, loại cảm giác này thật sự quá tốt đẹp, ánh mặt trời, công viên giải trí, tàu lượn siêu tốc, kem, một bạn nhỏ khiến cho người ta không chịu nổi, một người đàn ông thành thục nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu được, người đàn ông mà cậu nhìn thấy một cái thì tâm thần sẽ nhộn nhạo.

Mẹ nó thật là tuyệt vời quá đi! Lâm Diệu thật sự rất muốn đi qua cọ cọ mắt lên vai Quan Trạch.

Sau khi lên tàu lượn siêu tốc Lâm Diệu đặc biêt quay đầu lại nhìn, phát hiện chỗ tựa lưng rất cao có che người, vì thế cậu không hề suy nghĩ mà trực tiếp sát lại gần cọ cọ lên vai Quan Trạch, mùi hương dễ ngửi trên người Quan Trạch làm cậu nhất thời không thể kiềm chế được, tiếp đó cậu cắn lên vai Quan Trạch một cái.

"Á......." Quan Trạch giật mình, che vai nhìn cậu, "Em làm gì đó? Ăn bữa sáng chưa được hai tiếng mà em lại đói rồi à?"

"Chỉ là em muốn cắn một cái thôi, sáng giờ nhìn Lục Đằng lăn qua lộn lại trên người anh, nghẹn chết em rồi," Lâm Diệu cảm thấy rất hài lòng mà dựa vào ghế cười hí hí, cậu dùng mu bàn tay lau lau ngoài miệng, nhận tiện còn chẹp một tiếng, phấn khích hơn một chút, vì thế cậu lại phọt ra thêm một câu, "Sớm muộn gì em cũng lột sạch anh rồi cắn một cái."

Quan Trạch bật cười, có chút bất đắc dĩ mà nhìn cậu: "Em được đấy nhờ, không sợ có người nhìn thấy à?"

"Ai thấy......." Lâm Diệu cực kì đắc ý mà quay đầu lại, sau đó cậu ngớ người, má nó, chính giữa hai cái ghế dựa không dính lại với nhau, có một cái khe to luôn!

Một cái khe! To! Như thế! Mới nãy thế mà cậu không để ý đến?

Lâm Diệu nghe thấy tiếng cười rất nhỏ của con gái ở phía sau, cậu không dám nhìn xem là ai ở phía sau đang cười, nhanh chóng xoay người là nhìn phía trước, hạ thấp giọng: "Đ* con mẹ nó, này là cái ghế nát gì đây hả! Ai thiết kế cái kiểu ghế nát này đây hả!"

Không chờ cậu tiếp tục bất mãn, xe đã khởi động.

Còn cách chỗ lao xuống một đoạn lớn, người ở trên đã bắt đầu hét, giống y như bây giờ họ đã bị ném ra ngoài xe rồi vậy, Lâm Diệu vội hét lớn hoà cùng với đám người: "Con mẹ nó--"

Quan Trạch cũng hét theo cậu một câu: "Mặt rơi đi đâu rồi--"

Lâm Diệu ngớ người, cậu không ngờ rằng Quan Trạch cũng sẽ hét như thế, cậu quay đầu đang muốn xác nhận xem có phải là ảo giác của mình không thì đầu xe đột ngột biến mất khỏi tầm mắt, sau đó chính là cảm giác cả người đều bay lên nhưng bị dây an toàn kéo lại.

Cảm giác không trọng lực mãnh liệt làm cho lục phủ ngũ tạng của cậu đều xoay tròn, cậu thích cái loại cảm giác này, cậu không rảnh mà nhìn Quan Trạch nữa, lại hét trong tiếng gào lạc giọng của mọi người: "Quan Trạch ơi--"

"Sao đấy--" Ngược lại Quan Trạch rất nghiêm túc, hét lên đáp lời cậu.

Cảm giác kích thích, người trên xe đều hét chói tai khiến cho cái hệ thần kinh yếu ớt dễ phát bệnh của Lâm Diệu lại hỏng mất, đầu cậu bị quán tính đè xuống ngực không động đậy nổi nhưng cậu vẫn mất kiểm soát mà hét: "Đồng ý với em đi--"

"Được--"

Lâm Diệu cảm thấy nếu không phải là vì cậu nhớ Quan Trạch nhớ đến điên rồi thì là đầu cậu bị con chim đang trên đường bay ngang qua đập trúng đầu.

Ảo giác của cậu đã nghiêm trọng đến mức này rồi ư?

"Gì cơ--" Cậu gào lên, cố chống lại quán tính, không màng đến cảm giác cổ như bị người ta đè lại mà liều mạng xoay sang phía Quan Trạch, "Mẹ nó anh nói gì thế? Nói lại lần nữa đi--"

Xe trượt đến mức thấp nhất rồi lại chạy lên sườn núi, người trên xe biến thành ngửa mặt lên trời nằm vật ra ghế. Cuối cùng thì cổ cũng không bị ấn nữa, cậu lập tức xoay đầu qua nhìn Quan Trạch, Quan Trạch không nhìn cậu, rất bình tĩnh mà nhìn về phía trước, nói một câu: "Tôi nói được."

Không phải ảo giác, không phải ảo giác, không phải ảo giác!

KHÔNG! PHẢI! ẢO! GIÁC!

Khi đầu của Lâm Diệu treo lơ lửng trên không lao xuống, nước mắt cậu rơi ra, chảy lên trán cậu.

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến có một ngày cậu sẽ khóc ở nơi thần kì như thế, giống y như là cậu không ngờ được Quan Trạch sẽ nói ra chữ ấy ngay dưới tình huống hoàn toàn ngoài dự đoán như này.

"Á--" Cậu nhắm hai mắt dùng hết sức lực gào vẻ phía chỗ nào đó không biết một tiếng, lỗ chân lông ở toàn thân đều giản ra giông y như là lúc tập thể dục buổi sáng vậy.

"A--" Người trên xe đều thét chói tay giống như cậu.

____________

Tác giả có lời muốn nói: Trời đất cơi, cái người này khóc nữa rồi kìa.

_____________

Tr đất cơi gì mà cua dính lẹ zạy tr, khum ngờ luôn á, chưa được mấy ngày trôi qua:)))))))