Cô Thành Thiếu Niên

Chương 14: Trả thù




Biên tập: Xiaoxin
Tiết tự học Vật lý buổi tối kết thúc, Ôn Uẩn Chi thu bài thi và phiếu trả lời câu hỏi.
Âm thanh tin nhắn của điện thoại vang lên, là tin của Ôn Thiếu Đường gửi đến: “Hôm  nay em tự về nhà,  anh có việc đi trước.”  
Lần trước thiếu chút nữa là cô gặp chuyện không may, nên tối nào Ôn Thiếu Đường cũng đưa cô về nhà.
Cô hồi âm: “Anh có việc gì thế ạ?”  
Ôn Thiếu Đường: “Đi ăn sinh nhật của một người bạn.”   
Ôn Uẩn Chi: “Vâng. Tối nay anh về nhà anh hay nhà ông bà nội?”  
Ôn Thiếu Đường: “Anh về nhà.”  
Cô gửi nhãn dán biểu tượng đáng yêu rồi thoát ra khỏi màn hình trò chuyện, cất điện thoại đi.  
“Chu Ninh, tối nay hai đứa mình về chung đi.” Cô vừa dọn sách Vật lí trên bàn vừa nói chuyện với nữ sinh đằng trước.  
Chu Ninh quay đầu lại, kinh ngạc: “Hôm nay cậu không về chung với anh trai sao?”  
“Anh ấy đi sinh nhật  bạn rồi.”  
Sau khi thu dọn đồ đạc, hai người rời khỏi lớp học, bước chầm chậm về nhà.  
Dưới ánh  đèn đường soi rọi, bóng của hai cô gái kéo dài trên mặt đất. Ôn Uẩn Chi nhìn thoáng sang Chu Ninh, “Cậu gầy đi trông xinh hơn nhiều.”  
Trước đây Chu Ninh vừa to vừa mập, mà bây giờ cô ấy chỉ gọi là thừa cân một chút mà thôi.   
Cô ấy hơi mỉm cười, trong lòng chua xót. Bởi vì để giảm cân, chu kỳ kinh nguyệt của cô ấy đã trễ hơn nửa tháng.
“Đúng rồi, Liễu Văn Văn còn lén bắt nạt cậu không?”  
Có thời gian rảnh rỗi là Ôn Uẩn Chi sẽ dành cho ba lê.  
Đối với cô mà nói, ngoại trừ người nhà, không gì quan trọng bằng ba lê. Cho nên cô không biết rõ về tình hình của Chu Ninh.  
“Không có.” Chu Ninh nói. Liễu Văn Văn đôi khi  sẽ bắt nạt cô, chơi đùa với cô như một con mèo con. Sau giờ học, cô ta có rất nhiều buổi hẹn đi chơi, đàn đúm bạn bè. Vì thế mà sẽ không lãng phí thời gian với cô.   
*** 
“Vợ ơi, đi bar không?”  Vừa tan lớp tự học, Liễu Văn Văn nhận được tin nhắn của bạn trai.
Cô ta cong nhẹ khóe môi. Hẹn cô tối nay, chẳng qua là muốn lôi cô lên giường.  
“Không đi.” Cô ta nhắn lại hai chữ rồi thoát ra khỏi màn hình trò chuyện.  
Vương Giai đứng bên cạnh chờ cô ta, hai người cùng nhau rời khỏi lớp học, không mang theo gì cả.  
Liễu Văn Văn đi học bằng xe điện, nhà Vương Giai gần nhà  cô nên thi thoảng cô sẽ đưa cô ta về nhà.  
Người ngồi trước, người ngồi sau trên con xe điện màu  trắng.  
Chiếc xe chạy trên con đường quen thuộc: băng qua đoạn  đường nhỏ rợp bóng cây ra ngoài cổng trường rồi men theo lối nhỏ chật hẹp, bên cạnh lối đi là ao cá.   
Ao cá này đã từng trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, có rất nhiều loài cá sinh sống trong cái ao này. Thế nên người dân ở quanh đây sẽ xuống ao bắt cá làm thức ăn cho mình. Sau  này, vì khai thác quá mức, hóa chất làm nước ở đây ô nhiễm nghiêm trọng. Từ một ao cá trong đến thấy đáy đã trở nên đục  ngầu, cá cũng không sống được. Và cuối cùng, mọi người đã không còn quan tâm đến cái ao cá này nữa.
“Đệt!” Liễu Văn Văn bỗng thay đổi nét mặt, chiếc xe đột nhiên mất thăng bằng mà lao về hướng ao cá. Cô  ta và Vương Giai định nhảy xuống xe, nhưng mọi thứ đã muộn. Người và xe cùng nhau rơi xuống ao cá.
Nước trong ao sâu không quá 2m, hơn nữa  phía dưới toàn là bùn, càng dẫm càng lún. Vương Giai không biết bơi, hoảng sợ đập đập nước, “Văn Văn cứu tớ! Cứu… cứu tớ!”   
Chân của Liễu Văn Văn bị xe điện đập vào, đau đớn không thôi. Trong lòng thầm nghĩ, nhiều người vì cứu người khác mà chết chìm.  
“Tớ lên trước gọi người giúp!” Cô ta áy náy nói rồi chầm chậm bơi về phía bờ. Bây giờ cô ta đang rất hoảng loạn, sợ rằng mình sẽ chết trong cái ao này.  
Vương Giai không thể tin được mà mở to  hai mắt, chợt la lớn: “Cứu với! Cứu với!” Nước bẩn không ngừng tràn vào miệng cô.  
Trên mặt hồ còn có rác thừa trôi lềnh bềnh, vừa đen vừa thối. Có người hô cứu cứu.
Cách đó không xa, có ba nam sinh đứng nhìn. Trong số đó, một nam sinh mặc áo thun đen tên Lương Thần không nhịn được: “A Đường, hơi quá rồi đấy.”  
Ôn Thiếu Đường cười lạnh, “Quá đáng? Liễu Văn Văn nó dám cho hai tên khốn làm nhục em tao. Mẹ nó, tao giết chết nó vẫn còn chưa đủ đâu!”   
Là cậu giở trò với xe điện của Liễu Văn Văn. Ban đầu chỉ muốn cô ta té xe, ai ngờ cả người lẫn xe đều rơi xuống ao.   
Đêm hôm đó, Ôn Uẩn Chi về nhà tắm rửa cả mấy tiếng đồng hồ, tối ngủ nằm mơ thấy ác mộng, ngày hôm sau cả người không có mấy tinh thần. Cậu khắc ghi tất cả hình ảnh ấy ở trong mắt, trong lòng mình.
Cậu tìm người để đập tên Hoàng Mao và tên vạm vỡ đêm đó một trận. Hai kẻ này có người đứng phía sau nên cậu phải mất chút thời gian mới tìm được người đồng ý giúp.   
Hoàng Mao bị Cố Viêm Sinh đánh đến mức gãy xương, sợ bị đánh chết, hắn vội xin tha: “A Đường! Tôi cũng là nghe người khác mà làm, là Liễu Văn Văn! Cô ta nói tôi làm nhục hoa khôi của trường bọn anh! Tôi không biết cô ấy là em gái anh! Nếu biết thì tôi cmn dám làm!”  
Cậu ngừng lại, lạnh giọng hỏi: “Mày nói rõ xem?”  
“Tối hôm đó Liễu Văn Văn gửi hình em gái cậu.” Hoàng Mao nói mà chẳng thấy có tí nào là cảm thấy tội lỗi, “Bảo tôi lại gần siêu thị xxx, lớp bọn cậu đang tụ họp bên kia, còn bảo là tôi nhanh lên vì em gái cậu đang muốn về nhà. Liễu Văn Văn là bạn gái của Dương Triết, còn nhận anh Lôi làm anh cả, tôi sao dám không nghe cô ta!”   
Nam sinh đeo mắt kính bên  cạnh tên là Dương Phàm nhắc nhở: “Người còn lại không có tội, không nhất thiết phải chỉnh cậu ta. Đừng lấy mạng  người ra mà đùa giỡn.”  
Khép lại suy nghĩ, ánh mắt Ôn Thiếu Đường rơi xuống hình ảnh hai người họ đang sợ hãi đến tột độ trên mặt hồ. Liễu Văn Văn không nhanh không chạm bơi về phía bờ, người còn lại vẫn còn đang vùng vẫy trong ao.   
Đêm đó, lúc em  gái cậu bị hai tên khốn nạn làm nhục ở trong ngõ, có phải cũng sợ hãi như thế này không?  
Nếu như người rơi xuống ao là Chi Chi của cậu?  
Cậu chợt rùng mình, cởi áo rồi nhảy xuống hồ, bơi về phía Vương Giai.  
Ước chừng hai tách trà, Ôn Thiếu Đường vừa ôm vừa đỡ Vương Giai lên bờ.
Vương Giai ngồi trên mặt đất mà co người khạc nước, gò má hai bên trắng bệt. Một giây trước, cô ta tựa như đã bước một chân vào cửa âm phủ, thì bây giờ đã quay về với chốn nhân gian, cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nhưng đồng thời cũng sợ hãi không thôi.
Liễu Văn Văn đứng bên cạnh run lẩy bẩy, toàn thân ướt dầm ướt dề, nước bẩn trên người nhỏ giọt tí tách xuống đất.  
“Cảm giác lúc nãy chắc không thoải mái nhỉ.” Ôn Thiếu Đường mặc áo rồi nhìn Liễu Văn Văn mà nói.  
Cơ thể cô ta  cứng đờ, sắc mặt giận dữ: “Là mày giở trò đúng không?”  
Ôn Thiếu Đường không phải là người dám làm mà không dám nhận. “Loại con gái độc ác như cô đáng ra đã bị người khác chỉnh từ lâu rồi.”
Vương Giai nhìn Liễu Văn  Văn, trong mắt hiện lên sự căm giận. 
“Cm nhà mày, có tin tao tố cáo mày tội giết người không hả!” Liễu Văn Văn dùng  cái giọng the thé thét lên.  
“Đi đi.” Ôn Thiếu Đường cười nhạo, “Cm nhà cô, cô cho người cưỡng hiếp em tôi, món nợ này chúng ta có thể tính đủ cho nhau.” 
Liễu Văn  Văn đứng hình, cắn chặt răng. Đúng là đồ ngu, đã không là được việc mà  còn dám khai ra cô.   
Vương Giai sửng sốt nhìn qua Liễu Văn  Văn, cô biết cô ta không phải là dạng người hiền lành gì,  nhưng không ngờ cô ta lại độc ác đến mức này.  
“Liễu Văn Văn, cô ở trường học tác oai tác quái thế nào tôi không quan tâm.” Ôn Thiếu Đường dùng giọng điệu cảnh cáo, “Nhưng cô muốn  đụng đến Ôn Uẩn Chi, có tin tôi  “làm” cô đến  chết không?”  
Ngôi trường này có bao lớn, những nhân vật “nổi tiếng” trong trường có bao người. Thế nên cậu đã nghe qua mấy chuyện không mấy tốt đẹp của Liễu Văn Văn. Một hôm trên đường từ trường về nhà, cậu bắt gặp hình ảnh cô ta đang giở thói côn đồ với một bạn nữ, dùng liên hoàn tát mà tát mười mấy cái bạt tay vào đối phương. Trông chẳng khác gì đang đùa giỡn với thú cưng.  
“A Đường, đi thôi.” Lương Thần nhắc nhở Ôn Thiếu Đường.  
Ba nam sinh rời  đi, bóng lưng của họ  dần biến  mất trong đêm đen.  
Vương Giai lấy lại tinh thần, chật vật đứng dậy, lủi thủi hướng về phía nhà mình mà đi.  
“Vương Giai!” Liễu Văn Văn nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, ánh mắt  vừa  áy náy, vừa phức tạp.  
Bóng lưng Vương Giai bỗng ngừng lại, chầm chậm quay người, giọng khàn khàn, “Cậu biết bọn  họ nói sau lưng tớ thế nào không?”  
Sắc mặt của Liễu Văn Văn hơi đổi.  
“Tớ là con chó đi theo sau cậu.” Vương Giai ngừng lại một chút, mỉa mai: “Mà cậu thì sao, là người chủ không quan tâm đến con chó này.”  
Sắc mặt Liễu Văn Văn thoáng chốc tái nhợt.  
Vương Giai xoay người cất bước về phía trước, những giọt nước bẩn trên người nhỏ giọt, nhỏ giọt theo từng bước chân của cô.   Số phận của con người, không ngừng thay đổi vị trí giữa bắt nạt và bị bắt nạt. Nếu sớm biết có ngày hôm nay, cô thà lựa chọn làm người bị bắt nạt còn hơn là làm một con hề xấu xí nhảy múa phía sau Liễu Văn Văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.