“Là Ôn Uẩn Chi.” Chu Toàn xem phiếu điểm, “Tổng 718 điểm, Ngữ văn 142, Anh văn 149, Toán 145, Lí Hóa Sinh tổng cộng 282.” THPT số 1 Thanh Thành gộp ba môn Vật lí, Hóa học và Sinh học làm bài thi tổng hợp ban tự nhiên. Điểm số tương ứng của từng môn là 110, 100, 90.
Cả lớp xôn xao, “Trâu bò quá đi!” Ai cũng ngưỡng mộ nhìn về phía Ôn Uẩn Chi, nhưng cô lại bình thản như thường, không tỏ ra vui mừng.
“Sao lại là học bá được, bạn ấy phải là học thần chứ!”
“Tớ nghe Hoàng Di nói Ôn Uẩn Chi từng học ở trung học trực thuộc đại học đấy.”
“…”
Mọi người xuýt xoa, không dấu được sự ngạc nhiên. Ngoại trừ lúc có tiết học trên lớp ra, thời gian còn lại Ôn Uẩn Chi đều không có mặt trên lớp học mà đi luyện múa ballet ở phòng tập.
Thỉnh thoảng cô còn đi muộn khiến cho mọi người cảm thấy cô không dành nhiều thời gian cho việc học.
Chu Ninh quay xuống khâm phục nhìn Ôn Uẩn Chi, “Uẩn Chi, tiếng Anh của cậu giỏi quá.”
Ôn Uẩn Chi cười nhẹ, không cho ý kiến.
Từ khi cô còn rất bé, bố mẹ đã thuê giáo viên nước ngoài đến dạy. Mỗi kì nghỉ hè cô còn được đến nước Anh tham gia trại hè. Tiếng Anh đối với cô cũng như tiếng mẹ đẻ thứ hai vậy.
Chu Toàn nhìn sang Cố Viêm Sinh, “Cố Viêm Sinh, tổng 681 điểm, Ngữ văn 121, Toán 150, Anh 110, Lí Hóa Sinh tổng 300 điểm.”
Thật ra tại vì đề bài kì kiểm tra lần này cho quá dễ nên điểm môn Toán và tổng điểm Lí Hóa Sinh của Cố Viêm Sinh mới không kéo giãn được khoảng cách với các bạn khác.
Thầy không đọc thành tích của các bạn khác, “Phiếu điểm tôi để trên bàn giáo viên, tiết sau các em có thể xem.” Nhìn thấy Tạ Phi, thầy nói, “Kết quả thi của Tạ Phi cũng không tệ.”
Tạ Phi bên ngoài cười nhưng cảm thấy hơi tiếc. Nếu cậu mà biết Ôn Uẩn Chi giỏi như thế thì cậu đã chép đáp án của cô rồi.
Chỉ trong một buổi tối, tên của Ôn Uẩn Chi được lan truyền khắp trường.
Cô vốn đã cho người khác cảm giác không thể xâm phạm, giờ cộng thêm thành tích xuất sắc, không ít nam sinh càng tin rằng bản thân không theo đuổi được cô.
Ngày hôm sau, đề Lí Hóa Sinh được phát. Ôn Uẩn Chi quay qua nói với Cố Viêm Sinh, “Cho tớ mượn xem đáp án của cậu được không?”
Cô rất hâm mộ, tại sao điểm Toán Lí Hóa Sinh của Cố Viêm Sinh lại cao thế, cô muốn thỉnh giáo cậu.
Cố Viêm Sinh đưa tờ đáp án cho cô.
Ôn Uẩn Chi nhận lấy, môn Lí Hóa Sinh của cô thuộc loại trên trung bình, Toán cũng không nằm trong top học sinh giỏi. Lần này kiểm tra đạt hạng nhất chỉ vì đề bài quá dễ.
Cô kiểm tra những câu mình làm sai, để lên bàn cậu rồi chỉ vào một câu Vật lí, “Tớ không hiểu câu này.”
Cố Viêm Sinh viết cách giải lên giấy nháp rồi đưa cho cô.
Ôn Uẩn Chi vẫn không hiểu, bất lực nhìn cậu: “Cậu giảng cho tớ đi.”
“Ngốc thế.” Cố Viêm Sinh lạnh lùng nói.
Ôn Uẩn Chi biết mình phải có thái độ tốt khi nhờ vả người khác, vì vậy cầu xin: “Giảng một chút đi mà.”
Hơn nữa cô vốn dĩ đã tốt tính, dù bị Cố Viêm Sinh mắng cô cũng không để bụng.
Cố Viêm Sinh nhìn đôi mắt cầu xin của cô, cảm thấy hơi nóng.
Cậu xiết chặt ngón tay, ổn định cảm xúc, cầm lấy tờ giấy nháp rồi giải thích nguyên lý và cấu trúc đằng sau các bước của bài toán.
Lông mi của cậu thiếu niên vừa dài vừa dày, phủ lên mắt một chiếc bóng mờ. Sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng manh hồng hào mở ra khép lại, yết hầu gợi cảm trượt xuống phát ra âm thanh quyến rũ.
Ôn Uẩn Chi thất thần nhìn nam sinh trước mặt, có chút miệng đắng lưỡi khô.
Ôn Uẩn Chi hồi phục tinh thần, hai gò má ửng đỏ, tim đập nhanh. Cô vừa mới ngây ngốc nhìn Cố Viêm Sinh?
Cô tỏ ra tự nhiên: “Được rồi, tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Không chờ cậu đáp lời, cô nhanh chóng xoay người, nằm lên bàn, cầm chặt cây bút rồi viết lên tờ giấy nháp.
Ba chữ Cố Viêm Sinh xuất hiện trên mặt giấy.
Không phải cô chưa gặp ai đẹp trai hơn Cố Viêm Sinh, thế nhưng tại sao lại rung động, còn xấu hổ, còn… có suy nghĩ kì quái? Cô ném bút qua một bên, hai tay che đi đôi má nóng bừng.