Có Thật Là Đơn Phương?

Chương 17:




-ANH LÀM CÁI TRÒ GÌ VẬY HẢ?-Nó hét lên, thu hút sự chú ý của bao người ở đây. Đức nhìn nó nhe răng cười.
Thôi xong, nó như muốn độn thổ, hàng chục ánh mắt hướng đến chỗ nó và Đức đang đứng với vẻ tò mò xen lẫn ngưỡng mộ, ngưỡng mộ vì sao? Vì nó được chính miệng cậu ấm của Sky gọi là em yêu…Hôm bữa là chỗ ít người qua lại Đức nhận nó là người yêu, nó không lo lắng người ta biết mấy, nhưng hôm nay nơi tập hợp tất cả những người có nhiệm vụ cao cả là thông báo cho lớp mình biết những tin mới thế này mà…huhhuhu, cuộc sống bình yên của nó…
-Em xin lỗi, chúng ta tiếp tục đi ạ.-Quay qua mọi người với ánh mắt hối lỗi, nó cúi đầu. Thế là không khí ngột ngạt biến mất, chị liên đội trưởng tiếp tục công việc, các lớp trưởng tiếp tục ghi chép, Đức tiếp tục nhìn nó mà cười, còn nó…tiếp tục lườm Đức.
Buổi họp vừa kết thúc, nó lập tức kéo Đức mà không để ý bao ánh mắt…
-Sao, em nhớ anh à?-Vừa ra đến sân vận động của trường, Đức liền mở miệng hỏi.
-Nhớ cái đầu anh…Anh làm cái trò gì vậy hả?-Nó tức giận đá vào chân Đức một cái đau điếng.
-Ái da, đau anh, em phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ…
-Hah, thương hoa tiếc ngọc. Anh có biết cái việc hôm nay anh làm nó ảnh hưởng lớn đến tôi như thế nào không?
-Việc gì cơ, sao anh không nhớ…
-Sao? Anh không nhớ à? Vậy tôi nhắc anh nhớ…Anh gọi tôi là e..em..yê..-Nó lắp ba lắp bắp, khuôn mặt đã đỏ ửng từ bao giờ. Nó không ngờ đến tình huống này, nói một lèo theo phản xạ ý mà…
-Hahahahahahah…Em làm gì mà phát âm loạn xạ cả thế? Là ‘em yêu’.
-Đúng, là ‘em yêu’. Trời ơi, cái anh này…
-Hahahhahaha, dễ thương quá. Mà gọi vậy thì sao?
-Anh còn hỏi, anh biết một từ ‘em yêu’ của anh sẽ phá hỏng cuộc sống bình yên của tôi không? À mà không, từ khi dính đến hắn, tôi đã không còn bình yên rồi.
-Hắn? Ai thế?
-Anh không cần biết. Mà thôi, tôi về đây. Tôi phải đi tập bóng. Anh cũng về đi trễ rồi.-Nó rồi dắt con xe địa hình đi, trước khi ra khỏi cổng nó cố ngoảnh cổ lại nói vọng lại với Đức.-Này anh kia, không có ‘em yêu’ nữa nghe không? HẢ?-Nói rồi nó đạp chiếc xe chạy một mạch.
Đức bị nó dọa cho một trận, sau khi đứng dậy, định thần lại được, anh nhìn cái bóng xa dần mà cười buồn, nó chưa nhớ ra anh. Anh nhất định giúp nó nhớ lại anh, nhớ lại phần kí ức tươi đẹp kia, và anh nhất định sẽ tìm ra người con trai mà nó gọi là ‘hắn’.
Cái chuyện nó lo không phải là không có căn cứ, sự thật đây, chính là khi nó vừa đến lớp, cái bàn nó được phủ kìn bằng những chữ cái, mà ghép lại thì thành những từ thô tục của hội Bảo Đức fanclub, lạ thay chỉ mỗi chỗ của nó bị phá, còn chỗ bàn của tên Huy móm lại vô cùng sạch sẽ. Nó thở dài, chuyện này là bình thường nhưng chả lẽ chỉ có từng này…Đúng là tiên tri, khi nó vừa ngồi xuống chiếc ghế thì một cơn gió lao vụt qua.
-MINH HÀ!!! Hộc…hộc…-Uyên phi ngay đến bàn nó mà…thở vì thiếu oxi.
-Từ từ, có chuyện gì từ từ nói, không phải làm hại đến màng nhĩ của tao như thế. Có ngôi sao đến thăm tao hay là người ngoài hành tinh đến thăm trường?-Vừa vuốt lưng con bạn thân, nó vừa nói giọng đùa cợt.
-Không…không…chuyện này còn kinh khủng hơn…Mày quen anh đẹp trai của tao hả?
-Anh đẹp trai của mày? Ai thế?
-Anh trang điểm cho tao mà tao kể cho mày ý.
-À…Làm sao tao biết được con dở này…
-Vậy sao lại…mày nhìn đi…-Nói rồi Uyên đưa ra cho nó một tờ giấy A4 trên đấy in hình nó…và Bảo Đức.
-Biết ngay mà, chuyện sao lại êm đẹp thế được. Mà tên này là anh đẹp trai của mày hả?
-Bây giờ chuyện này không quan trọng. Mày nhìn mấy dòng chũ trên đó đi, còn tấm hình nữa. Tao đọc mà tức ói máu.
Nghe lời Uyên, đôi mắt nó chuyển hướng đến những dòng chữ trên tờ giấy. “Cô nàng đào mỏ” Mới đọc đến tựa đề nó lại cười, nụ cười khinh bỉ. Cái gì mà dựa vào đại gia mới được đứng nhì khối, lại còn dựa hơi hotboy để nổi tiếng, vân vân và mây mây, đặc biệt bên dưới là một loạt ảnh mà nó và Đức đang nói chuyện, cả ảnh hôm nó bị đám Tú Quỳnh bắt nạt nữa. Đúng là…Lần này nó gặp rắc rồi to rồi…
-Thiếu gia đi học cẩn thận.-Người lái xe cung kính nói với hắn.
-Vâng, bác về đi ạ.-Sau khi chào người lái xe hắn bước vào sân trường, hôm nay sao lạ thế nhỉ, sao mọi người tập trung ngoài sân trường đông thế? Lại còn những tờ giấy vương vãi khắp sân trường nữa, mỗi người có một tờ và hình như cái tờ đó lại chính là đề tài được bàn tán sôi nổi hôm nay. Tò mò, hắn nhặt lên một tờ, khuôn mặt hắn biến sắc khi nhìn thấy dòng chữ và những hình ảnh in trên đấy. Đôi mắt hắn rực lửa, khuôn mặt hầm hầm bước vào lớp.
-Thôi tao về chỗ đây.-Uyên vừa nhác thấy bóng hắn, đoán được hắn đã biết mọi chuyện, cô sợ hãi rút lui.
-Ừm. A, ông đến rồi à?-Không để ý đến khuôn mặt hắn, nó vẫn vui vẻ chào.
-………..
- Này, ông bị sao thế? Có chuyện gì xảy ra à.
-……......
Nó thấy lạ thì loáng thoáng phát hiện cái tờ giấy hắn vò nát trong tay…
-Ông, nhìn thấy nó rồi sao?-Nó nói trong lo lắng.
-Thấy cái gì?
-Cái tờ giấy đó…
-À, cái này hả.-Hắn nói rồi cười cười đưa tờ giấy đã bị hắn vò nát đến không còn hình dạng.
-Ừm, ông…ông đừng hiểu lầm…thực ra…
-Không cần giải thích, tôi không cần biết chuyện của bà.-Hắn lạnh lùng nói mà nó như chết lặng.
“Đúng rồi, mình và hắn có là gì đâu? Hah, nực cười. Mình đang mong hắn sẽ ghen ư? Hắn không có thời gian quan tâm đến mình đâu…Hắn không có thời gian…”
Cả buổi học hôm ấy, có hai con người không thu nổi một chữ vào đầu, một người con gái nằm dài mà buồn rầy trong những lời nói vô tâm của tên nó yêu đơn phương. Một người con trai suy nghĩ mãi về những hình ảnh mà hắn nhìn thấy và cười trong vô thức-nụ cười đau khổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.