Từng nhóm học sinh lần lượt nối đuôi nhau đi lên núi. Nhóm tụi nó cũng vậy. Đến một đoạn rẽ, không chỉ một mà…rất nhiều ngã rẽ. Đầu mỗi ngã rẽ có một tấm bảng riêng trên đó ghi những dòng chữ như : Vượt thác; trèo đèo; thoát hang;….Tụi nó nhìn nhau hội ý.
-Các nhóm khác cũng tản ra từ đây rồi.-Nó nhìn xung quanh rồi nói.
-Bây giờ, tụi mình đi theo đường nào đây?-Hắn nhìn mọi người rồi hỏi ý kiến.
-Tùy mày, tao sao cũng được.-Phong lười biếng đáp.
-Tụi này cũng thế!-Uyên và Hân cùng đồng thanh.
-Thế còn bà thì sao hử phù thủy?-Hắn nhướn mày hỏi nó.
-Ờ thì…hay là trèo đèo nha!-Nó nhìn hắn đầy háo hức.
-Không được.-Hắn như dội một gáo nước lạnh vào mặt nó. Tuyệt tình trả lời.
-Tại sao?
-Bà đang bị đau chân.
Hắn nói làm nó ngớ ra, ừ nhỉ, nó quên mất.
-Thế hay vào cái vượt thác đi!-Uyên nói.
-Nhưng tao…không biết bơi!!!-Mặt nó buồn xo.
Mọi người cùng thở dài…
-Vậy thì đi đường trong hang đi, an toàn nhất rồi!!!
Tất cả đều đồng ý với ý kiến của Phong rồi rẽ vào một con đường bên cạnh đó.
Tong…tong…tong…Tiếng nước chảy trong khe nhỏ cứ vang lên mang theo một không khí rùng rợn.
-Hà ơi, bà không thấy nóng à?-Hắn khẽ nói nhỏ vào tai nó.
-À…ờ…có, sao thế?-Nó vừa quệt mồ hôi vừa nói.
-Thế thì…xích xích nhau ra đi, làm gì mà bám tôi chặt thế?-Lời nói hắn nhẹ nhàng như gió mà nó cảm tưởng như bị cục đá rơi vào đầu.
Nó vội vàng đứng xa ra, ặc, xấu hổ quá. Mặt nó đỏ lên như trái gấc, may mà trong tối nên mọi người không nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng của nó, chứ không bị cười thối mũi rồi….đúng là quê quá đi…
Bỗng…
-A…a…a…-Một tiếng con gái kêu lên đầy sự sợ hãi.
-Hân Hân, có chuyện gì vậy? Bình tĩnh đi.-Phong quay sang phía cô bạn gái đang giơ tay lên che mặt, người run bần bật vừa phát ra tiếng hét.
-Có..có….
Mọi người nhìn theo hướng chỉ của Hân…
Bốn đôi mắt, tám con mắt mở to…là…là…là…một con nhện +_+
-Hờ hờ, Hân à. Não mày có vấn đề à? Có mỗi con nhện cũng làm cho lớn chuyện lên.-Uyên lau mồ hôi nhìn cô tiểu thư rồi nói.
-Tại tao…sợ chứ bộ.-Hận cúi mặt đáp.
-Thôi được rồi, đi tiếp thôi. Tụi nhóm khác chắc đi gần hết rồi đó.-Hắn giục rồi cả đám lại tiếp tục hành trình mò mẫm trong hang động tối om.
Cả đám vừa nắm tay nhau vừa đi trong hang động, không khí âm u. Không ai nói với ai câu nào. Đi được một quãng, như thấy sự khác lạ trong không khí, hắn cất tiếng hỏi:
-Phù thủy đâu rồi???
Loa...loa...loa...
Hôm nay trời mư to gió lớn, bão bùng, tác giả đi ăn sinh nhật về thì mắc mưa về đến nhà thì phát hiện ra một sự thật đó là....
OMG...truyện của Lyn ít lượt view quá...hihi, không sao, mỗi người một sở thích. Cũng có thể có một số bạn thấy tác giả lâu đăng chap quá nên chán truyện. Sory mọi người nha, máy tính tác giả bị sao ý, hôm nay mới đi mượn được máy để thông báo rằng máy của tác giả không đăng truyện được, chắc khoảng tuần sau tác giả sẽ đang truyện một lúc mấy chap lun, đăng bù cho thời gian này.
Mọi người đừng bỏ Lyn nha. Lyn là thương mọi người lắm đấy.
Mà các tềnh iu ơi, mọi người có chuyện gì thì giới thiệu tác giả đọc với, chán quá nè. Có phim cũng giới thiệu lun nha.
À đúng ròi, kết bạn với tác giả nha nick là Lyn LD. Thanh kiu nhìu nhìu nhìu...
#Lyn
Tình yêu như một chiếc phà.
Mỗi khi cập bến là ta hết đời.
Tuyen tap tho tinh yeu hay va hai huoc nhat
Những bài thơ hài hước, vui nhộn về tình yêu
Anh yêu em không hề bốc phét
Tình yêu dài một mét có dư
Anh yêu em không sợ đau khổ
Năm trong quan tài thò cổ ra yêu...