Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 14: Ký hợp đồng




Vũ Quân Thành nhận được điện thoại của Bạch Nhất Thiên, anh từ chối gặp y. Tắt điện thoại ném xuống ghế, Vũ Quân Thành bước vào phòng tắm. Trong lúc Hạ Dương ngủ, phòng cho khách đã được dọn dẹp cẩn thận.
Vũ Quân Thành đi từ phòng tắm ra thì thấy Hạ Dương đang đứng ở ban công gọi điện. Hình như cậu không phát hiện anh ở phía sau, cho nên vẫn nói chuyện điện thoại
-Ba yên tâm, con vẫn ổn mà. Sau khi ký với Khải Uy Vũ, con nhất định lại cố gắng để lấy lại hình ảnh..
-.....
-À, mấy người đó sao, con quen rồi. Đã là người nổi tiếng thì không tránh khỏi có những người không thích mình.
-....
-Con vẫn khỏe lắm, vẫn rất tốt. Ba không cần lo, cũng không cần...cho nội biết chuyện này.
Hạ Dương dặn dò ba thêm vài câu thì quay lại đi vào trong, thấy Vũ Quân Thành đã tắm rửa xong thì cậu cười.
-Em vẫn hay nói dối ba mình như vậy à?
-Nói dối...điều gì?- Hạ Dương ngạc nhiên
-Cái gì mà vẫn khỏe, vẫn ổn...hừ...quần áo mới bác quản gia đem để trên bàn đó, ở dưới cũng có phòng tắm. Phòng cho khách cũng dọn dẹp rồi, đêm nay em ngủ ở đó.
Hạ Dương gật đầu, sảng khoái cảm ơn Vũ Quân Thành. Ở chung gần một ngày với người mặt than lạnh băng thế này tuy có chút không quen, nhưng Hạ Dương vẫn rất thích.
Bác quản gia hiền từ chỉ dẫn giúp cậu tất cả mọi tiện nghi, Hạ Dương cười tươi cảm ơn.
Một đêm này, Hạ Dương và Vũ Quân Thành đều không ngủ ngon...
Hạ Dương không vội vàng, chuyện cậu đánh liều cũng đã làm rồi, cũng là chuyện cậu lo lắng nhất cũng may mắn mà thành công đạt được, cho nên Hạ Dương tự nhủ, không cần khẩn trương quá mức.
Buổi sáng, hai người ngồi vào bàn đã được chuẩn bị bữa sáng đầy đủ. Vũ Quân Thành lần đầu tiên ăn sáng cùng một người khác ở nhà từ khi chia tay Lục Nhiên, có chút không quen. Hạ Dương ăn rất nhiều làm Vũ Quân Thành ngạc nhiên, ăn nhiều như vậy mà không béo lên, hay do đang đói mới ăn nhiều? Đương nhiên, anh sẽ không mở miệng hỏi
-Vũ tiên sinh...anh có bao nhiêu tình nhân?
Vũ Quân Thành xém chút bị nghẹn, rốt cuộc vẫn giữ biểu tình lạnh băng ngẩng lên nhìn cậu
-Hiện tại, là Bạch Nhất Thiên.
-À...cũng nhiều năm rồi nhỉ, Bạch Nhất Thiên đúng là giỏi mà...-Hạ Dương cười
-Ăn mau đi còn lên công ty!
Nói đoạn, Vũ Quân Thành đứng lên, để Hạ Dương cả một bàn đồ ăn.
Hôm qua, là anh cố tình bảo bác quản gia làm bữa sáng nhiều thêm một chút, toàn món ăn thanh đạm, không quá nhiều dầu mỡ, dù anh muốn Hạ Dương mập lên một chút, nhưng là vừa mới ốm xong nên ăn nhẹ nhàng.
Hạ Dương thực sự đã giải quyết hết bàn thức ăn, Vũ Quân Thành liếc nhìn, sờ sờ mũi, sức ăn hóa ra thật sự rất lớn...
Quần áo của Hạ Dương đã được giặt phơi khô sạch sẽ, Vũ Quân Thành đưa cho cậu một chiếc áo choàng lớn anh cất trong tủ chưa mặc bao giờ, đương nhiên Hạ Dương sẽ không ngốc mà cự tuyệt khách sáo, cậu vui vẻ cười thật tươi cảm ơn anh.
Hai người đi đến Khải Uy Vũ bằng ô tô của Vũ Quân Thành, trên đường đi, Hạ Dương chăm chú xem điện thoại, cậu cảm thấy nếu hỏi thêm nữa thì liệu anh có cảm thấy phiền hay không.
Lúc đến nơi đi lên phòng của Vũ Quân Thành bằng thang máy chuyên dụng, mọi hành động không để bất cứ ai thấy. Hạ Dương quan sát văn phòng của anh, chủ đạo là trắng đen, y hệt như phòng ngủ ở nhà, giống hệt tính cách lạnh lùng của anh. Cậu ngồi xuống ghế sofa, đem một cái gối ôm trước ngực, hai mắt mở to nhìn Vũ Quân Thành làm anh mặc dù vẫn phải trưng bộ mặt lạnh ra nhưng trong lòng thầm mắng Hạ Dương, nhìn gì mà lâu!
Cùng lúc đó, truyền thông lại được lúc rộn ràng, Lăng Vĩ nói chuyện trực tiếp trước công ty, video cũng đang phát trực tiếp, giải thích về sự việc của Hạ Dương. Hạ Dương trong suốt quá trình xem video thì ngạc nhiên không thôi, Vũ Quân Thành nhìn cậu, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng.
Hàng loạt tin nhắn và bình luận của fans gửi đến Hạ Dương, hầu hết mọi người đều bày tỏ thương cậu ra sao, rồi sang công ty khác sẽ vẫn ủng hộ Hạ Dương. Hạ Dương bị mọi người làm cho cảm động, hai mắt hồng hồng đọc bình luận rồi ngẩng lên nhìn Vũ Quân Thành, anh ho một tiếng, có cần phải tỏ ra đáng thương vậy không, nhịn không được có ý niệm muốn chà đạp một chút! Vũ Quân Thành day day thái dương, mình đang nghĩ cái gì...
Hiểu Mẫn gọi điện cho Hạ Dương, khóc một hồi, nói cậu đi bất ngờ, còn không báo cho cô, cô đặc biệt nhớ Hạ Dương, cậu mỉm cười an ủi Hiểu Mẫn đến tận mấy phút vẫn không nguôi.
-Thật sự không thể để Hiểu Mẫn sang đây được hay sao.. Vu tiên sinh?
-Không được. Dù thế nào khi em sang đây rồi, người của Bình Nguyên tuyệt đối không thể tin tưởng.
Hạ Dương bĩu môi, chính là thói quen cũ, thế mà bị Vũ Quân Thành bắt gặp, anh nhướng mày, Hạ Dương có chút ngượng cúi đầu.
Tin tức Lăng Vĩ xin lỗi Hạ Dương vì lý do lịch trình dày đã bắt ép nghệ sĩ, Hạ Dương lập tức ký hợp đồng với Khải Uy Vũ khiến truyền thông xôn xao cả ngày. Hạ Dương đương nhiên sẽ phải đứng ra nói thêm về việc này.
-Như vậy là em muốn lát nữa sẽ giải thích luôn?
-Vâng, dù sao cũng là việc cần làm. Càng trễ sẽ càng nhiều chuyện.
Vũ Quân Thành đáp ứng, nói bên bộ phận truyền thông của công ty công bố cho báo chí, chuẩn bị để Hạ Dương ra mặt.
Vũ Quân Thành lúc này mới xem điện thoại, hàng loạt cuộc gọi, tin nhắn, nhiều nhất là của Bạch Nhất Thiên.
Cùng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, thư ký nói Bạch Nhất Thiên muốn tìm anh, rốt cuộc Vũ Quân Thành cũng cho y vào. Hạ Dương hồi hộp, có thể nói, Bạch Nhất Thiên hiện tại đang là tình địch của mình, tình địch mạnh nhất!!
Bạch Nhất Thiên mở cửa, người đầu tiên y chú ý là Hạ Dương đang ngồi trên sofa, kìm nén cơn giận, y đi đến trước mặt Vũ Quân Thành, mỉm cười nhìn anh
-Em nghe nói, Hạ Dương ký hợp đồng với Khải Uy Vũ...
-Ừ, chiều nay nhân tiện Hạ Dương lên tiếng giải thích, sẽ trước mặt mọi người ký hợp đồng luôn. Có chuyện gì vậy?- Vũ Quân Thành nói
-Em...em không biết chuyện này.
Vũ Quân Thành nhíu mày, hai bàn tay đang gõ máy tính thì dừng lại, anh ngẩng lên nhìn Bạch Nhất Thiên
-Hiện tại em cũng đã biết rồi.
-Tại sao...chuyện quan trọng như vậy, anh không nói em biết...Vũ tiên sinh, dù sao
-Em đang nói gì vậy Bạch Nhất Thiên? Em có ý thức được vị trí của mình trong công ty hay không? Em là ai mà tôi phải báo cáo cho em biết?
Bạch Nhất Thiên hít một hơi thật sâu, y nắm chặt lấy tay áo, ánh mắt lấp lánh nhìn Vũ Quân Thành
-Em...chỉ là bị bất ngờ.
-Khải Uy Vũ ký hợp đồng với nghệ sĩ nào, là quyền của cấp trên, em bất ngờ cái gì? Đây cũng không phải là chuyện lạ
-Nhưng cậu ta là Hạ Dương!- Bạch Nhất Thiên lúc này mới lớn tiếng nói, quay lại chỉ vào người Hạ Dương.
Vũ Quân Thành vẫn giữ gương mặt lạnh băng, anh đứng dậy đi đến gần Hạ Dương
-Hạ Dương, thì sao?
-Cậu ta lợi dụng anh! Lợi dụng Khải Uy Vũ. Anh không thấy hay sao, lịch trình kín chỉ là cái cớ cho cậu ta đến đây...
-Câm miệng!- Vũ Quân Thành giận dữ.-Em đi ra ngoài!
Bạch Nhất Thiên giống như sắp khóc nhìn chằm chằm Vũ Quân Thành, y quay sang lườm Hạ Dương rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, cửa đóng sầm lại, Hạ Dương ngẩn người.
Tình nhân mà có thể lớn tiếng, có thể dám xen vào chuyện của ông chủ hay sao, Vũ Quân Thành đang là dễ dãi quá rồi không?
-Em thế nào lại khiến cho Bạch Nhất Thiên ghét bỏ như vậy?
-A...?- Hạ Dương không nghĩ Vũ Quân Thành sẽ hỏi mình câu hỏi đó.-Vốn dĩ em cũng chẳng làm gì ảnh hưởng đến Bạch Nhất Thiên...nếu anh hỏi em, chi bằng nên hỏi chính anh ta.
Vũ Quân Thành ngồi xuống bên cạnh cậu, anh trầm mặc một lát rồi nói
-Bạch Nhất Thiên là con trai của bạn thân của ba anh, nói như vậy, em hiểu rồi chứ. Cho nên, không cần phải cố chấp đối đầu với cậu ta...
Hạ Dương sửng sốt, là Vũ Quân Thành đang giải thích với cậu. Nhưng điều làm cậu ngạc nhiên hơn, là thân phận của Bạch Nhất Thiên. Ra là vậy, con trai của bạn thân của ba, thật sự đáng để người ta phải lắc đầu...
Hóa ra từng ấy năm, người đó vẫn có thể bên cạnh Vũ Quân Thành thoải mái như vậy, tuy không phải là người yêu, nhưng ít nhất với thân phận đó, Hạ Dương nghĩ, mình phải nỗ lực bao nhiêu?
Chiều nay, Hạ Dương xuất hiện trước báo chí, giải thích về việc hợp đồng các bên, cậu cũng chấp nhận lời xin lỗi của Lăng Vĩ, và hứa sẽ cố gắng thật nhiều trong tương lai. Sau đó, Hạ Dương và Vũ Quân Thành ký hợp đồng công khai trước mọi người. Hạ Dương không rõ, là do Vũ Quân Thành có nhúng tay vào hay không mà lần này cánh nhà báo không có nhiều phản ứng tiêu cực với cậu, cho nên thuận lợi công bố.
Lúc Hạ Dương định bước xuống, bất ngờ từ phía dưới ném vài quả trứng vào người cậu, Hạ Dương sửng sốt, bên báo chí cũng nhanh chóng chộp lại khoảnh khắc này.
-Hạ Dương, tên ăn cháo đá bát!
-Hạ Dương, thực chất cũng là loại kém cỏi, cậu ta sao có thể được vào Khải Uy Vũ!
Có ba người bên dưới chửi cậu, không biết là vào đây từ khi nào, nhưng nhanh chóng bảo vệ đã túm được và lôi ra ngoài. Vũ Quân Thành bị chọc giận, lúc anh đi trước, Hạ Dương đi sau, không nghĩ sẽ có chuyện xảy ra.
-Bất cứ tấm ảnh nào chụp Hạ Dương hiện tại nếu đăng báo, Khải Uy Vũ sẽ khởi kiện!- Vũ Quân Thành lớn tiếng, nói đoạn cùng bảo vệ đưa cậu vào trong.
Hạ Dương giận là thật, nhưng cậu còn sợ mất mặt trước Vũ Quân Thành hơn. Hai người đi vào trong phòng của Vũ Quân Thành, Hạ Dương né tránh anh
-Tôi đi ra ngoài.
-Em né cái gì. Đứng yên. Em muốn ra ngoài với bộ dạng này?
Vũ Quân Thành lấy khăn tay đưa cho Hạ Dương, ý bảo cậu lau mặt đi.
-Bên trong kia có phòng tắm, em vào đó đi, tôi sẽ bảo chuẩn bị quần áo cho em
-Ở văn phòng cũng có phòng tắm sao...?
Hạ Dương cười cười cảm ơn Vũ Quân Thành rồi chạy vào bên trong. Nhìn mình trước gương, Hạ Dương cười khổ.
Hạ Dương nghĩ, có phải mình dẫm phải...hay không mà lại đen đủi liên tiếp như vậy. Cậu lúc nào cũng tự nhủ, cuộc sống mà, khó khăn là chuyện hết sức bình thường, chỉ cần bản thân lạc quan, chỉ cần cười tươi, nỗ lực vượt qua, chẳng phải là cách tốt nhất hay sao? Nhưng hiện tại, Hạ Dương cảm thấy thực sự mệt mỏi, thực sự muốn ngã xuống...
Hạ Dương nghĩ, mình đã làm gì mà mọi người lại chán ghét đến mức chửi rủa trên mạng thôi thì không nói, còn ném trứng vào người, cậu có thể hoàn toàn bình tĩnh, nhưng lần này trước mặt anh, Hạ Dương cảm thấy vừa tủi lại vừa xót xa.
Bạch Nhất Thiên mà cậu biết, lúc nào cũng đứng trên danh vọng, không một lần nào dính scandal, điện ảnh hay show truyền hình đều tốt, thật ngưỡng mộ...
-Hạ Dương, quần áo tôi để ngoài cửa, mở ra có thể lấy được.
Hạ Dương vội vàng tạt nước lên mặt rồi vui vẻ nói cảm ơn với Vũ Quân Thành.
Vũ Quân Thành đang đọc tài liệu, Hạ Dương đi ra ngoài, ngồi ngay ngắn trước mặt anh
-Em có muốn đọc lại hợp đồng lần nữa hay không?
Hạ Dương lắc đầu
-Đây là toàn bộ thông tin về trợ lý, người đại diện, tài xế. Trang sau là lịch trình làm việc của em bắt đầu từ tuần sau. Còn đây là chung cư em ở, công ty đã an bài bố trí đầy đủ cho em, em chỉ việc mang quần áo đến đây.
Hạ Dương gật đầu, chăm chú đọc rất kỹ. Mọi việc rất ổn thỏa, cậu không có gì phải phàn nàn, nhưng là chung cư kia...
-Chung cư ở đó cách nhà anh...xa không?
Vũ Quân Thành nhướng mày, trong lòng muốn cười to nhưng vẫn duy trì gương mặt lãnh đạm
-Chỗ em ở rất tiện đi đến công ty, cũng không xa với nhà tôi...Có chuyện gì sao?
-Vũ tiên sinh...Bạch Nhất Thiên thì sao?
-Chuyện này tôi có cần nói với em?- Vũ Quân Thành nhìn Hạ Dương. Cậu cười cười cúi đầu
-Bạch Nhất Thiên ở nhà riêng, ở đó còn xa hơn chung cư hiện tại của em. Còn vấn đề gì không?
Hạ Dương cười tươi lắc đầu nhìn Vũ Quân Thành, không sao, tuy tình địch có mạnh thật, nhưng cậu vẫn còn rất nhiều cơ hội.
-Đang nghĩ gì vậy?
-Nghĩ về anh!
Hạ Dương trả lời xong thì trợn mắt, được rồi, là cậu vô tình thốt ra theo bản năng khi bị hỏi. Vũ Quân Thành bật cười, nhưng đương nhiên không để Hạ Dương nhìn thấy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.