Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 216: Yêu một người như anh ta chắc đau khổ lắm nhỉ?




“Có vấn đề gì sao?“ Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cô.
Thẩm Kiều nào dám nói có vấn đề gì? Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ, Dạ Mạc Thâm vậy mà lại muốn đi cùng họ sao? cô cứ nghĩ rằng với tính cách của anh ta, anh sẽ ép buộc dời buổi hẹn với Tịch Nhan vào một ngày khác, sau đó bắt cô lên xe cơ.
Thật sự không ngờ, dù sao đi nữa chuyện này cũng vượt qua khỏi sự dự đoán của cô.
Tịch Nhan vốn định ngồi ở ghế phụ phía trước để nhường lại không gian riêng cho hai người, ai ngờ rằng mãi cho đến khi tới nơi hai người vẫn chẳng hề nói với nhau câu nào. Cô lén quay lại nhìn trộm hai người họ thì thấy rằng mặt Dạ Mạc Thâm không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng, Thẩm Kiều ngồi cách ngay bên cạnh anh ta cũng vậy, chẳng hề bộc lộ chút cảm xúc nào.
Nếu như không phải là biết rằng họ là một cặp vợ chồng, thì chắc chắn Tịch Nhan sẽ nghĩ hai người họ là những người vô cùng xa lạ.
Bầu không khí lúc này thật là ngại ngùng.
Có vẻ như đúng như những gì Kiều Kiều nói với cô, giữa bọn họ quả thực không có chút tình cảm nào, nhưng…
Tịch Nhạn liếc nhìn về phía Thẩm Kiều theo như cách nói của Thẩm Kiều nói, chắc chắn cô đã yêu đơn phương người đàn ông này, có tình cảm với một tảng băng như thế này chắc đau khổ lắm nhỉ.
Nghĩ đến đây, Tịch Nhan có chút đau lòng thay cho cô bạn mình.
Bầu không khí trong xe trở nên vô cùng ngại ngùng và im lặng, và cứ như vậy mãi cho tới khi đến nơi, Tịch Nhan thấy gần đến nơi rồi nên vội vàng nói: “Dừng lại ở kia đi, chúng tôi sẽ lên xe từ chỗ đó.”
Tiêu Túc dừng lại ở nơi Tịch Nhan chỉ định, Tịch Nhan cười cười nói cảm ơn, sau đó cởi khóa an toàn và mở cửa xe, sau đó ngoan ngoãn chờ Thẩm Kiều ở bên cạnh.
Thẩm Kiểu nhìn thấy cô xuống xe, vừa định đứng dậy liền nghe thấy Dạ Mạc Thâm nói: “Đẩy tôi xuống cùng.”
Thẩm Kiều: “?”
Dạ Mạc Thâm liếc cô một cái, “Tôi đi cùng cô.”
Thẩm Kiều vô cùng ngạc nhiên, “Anh định đi mua sắm với chúng tôi sao?”
“.. Vừa rồi không phải tôi đã nói rõ rồi sao?“ Dạ Mạc Thâm có chút không hài lòng.
“Được thôi.” Thẩm Kiểu cam chịu, tiến lên đẩy xe lăn của Dạ Mạc Thâm.
Khi Tịch Nhan nhìn thấy Thẩm Kiều đẩy Dạ Mạc Thâm ra khỏi xe, cô ấy liền cười cười như thể đã đoán trước được sự việc và nháy mắt với Thẩm Kiều.
Tiêu Túc hạ cửa kính xe: “Cậu Mạc, tôi đi tìm chỗ đậu xe, lát nữa sẽ trở lại tìm mọi người.”
“Ừ.” Dạ Mạc Thâm thờ ơ đáp.
Tiêu Túc đi đỗ xe, Tịch Nhan nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Thẩm Kiều, lấy hết can đảm ra nói: “Cậu Mạc, đám người phụ nữ chúng tôi đi mua sắm có lẽ sẽ rất nhàm chán, anh chắc chắn là muốn đi cùng chúng tôi đó chứ?”
“Nhàm chán?” Khóe mắt Dạ Mạc Thâm liếc nhìn sang cô rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Cô có phải là người ở sự kiện cuối năm lần trước không?
Nghe thấy vậy, Tịch Nhan đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc và bắt đầu xun xoe nịnh bợ: “Cậu Mạc, anh vẫn còn nhớ tôi sao? Có điều chuyện lần trước chỉ là tôi tiện tay thôi anh không cần phải quá cảm kích đâu. À đúng rồi cậu Mạc, tôi là Tịch Nhan của phòng tài vụ, cha tôi chính là trưởng phòng tài vụ. “
Thẩm Kiều ở bên cạnh sững sờ.
Dạ Mạc Thâm cười nhạt trong lòng, cô gái này làm sao vậy? Hàn Tuyết U thì không nói làm gì, lần này cô ta lại tự mình đa tình rồi sao, anh muốn cám ơn cô ta lúc nào vậy?
Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm cười nhạt: “Không phải cô nói là không cần cảm ơn sao, vậy thì cô kể tên bố cô ra làm gì?”
Tịch Nhan nghe vậy liền hô cùng xấu hồ, Thẩm Kiều nghe vậy cũng có chút ngại ngùng định mở miệng nối đỡ cho cô thì Dạ Mạc Thâm nói: “Tháng sau sẽ tăng lương cho cô.”
Tịch Nhan nghe xong sướng tới mức suýt nhảy dựng lên vì phấn khích, nhưng vì nơi đây khá đông người nên cô đã cố kìm nén lại, “Cảm ơn cậu Mạc! Cậu Mạc là tốt nhất! Tôi là Tịch Nhan của phòng tài vụ, anh đừng nhớ nhầm nhé!”
Thẩm Kiểu: “… Không phải cậu nói là … không cần phải cảm ơn sao?”
Tịch Nhan cắn môi: “Ý mình là không cần phải bày tỏ lòng biết ơn thái quá í, nhưng cậu Mạc đườn đường là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Dạ, việc tăng lương cũng chỉ đơn giản như trở bàn tay mà thôi, cũng không phải lầ chuyện gì to tát cả, đúng không cậu Mạc? “
Tịch Nhan ra vẻ nịnh nọt.
Thẩm Kiều nhìn bộ dạng nịnh bợ của Tịch Nhan mà há hốc mồm.
Cô hoàn toàn không ngờ Tịch Nhan lại có lúc đi nịnh bợ người khác như vậy, sao lần trước cô không nhìn ra được nhỉ?
Dạ Mạc Thâm lúc đầu cũng chẳng hề đề ý đến cô, tuy nhiên khi anh vô tình lướt ánh nhìn sang chỗ khác thì thấy biểu cảm trên mặt Thẩm Kiều, đột nhiên cảm thấy khá thú vị, đôi mắt đen hun hút ánh lên tia thoải mái, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Đúng vậy.”
Thẩm Kiều không biết phải nói gì nữa, chỉ biết im lặng đẩy Dạ Mạc Thâm, cùng Tịch Nhan vào trung tâm thương mại.
Rất nhanh sau đó Tiêu Túc cũng đã đuổi kịp được bọn họ.
“Trợ lý Tiêu đến rồi, tôi đi xem anh ấy thế nào.”
nói chuyện, Tịch Nhan chạy đến đứng với Xiao Su, để lại không gian cho Thẩm Kiều và Dạ Mạc Thâm.
Thật ra, hôm nay Tịch Nhan đi mua sắm. Cô ấy chỉ đi cùng cô ấy.
Bây giờ Tịch Nhan và những người khác đang đi phía sau. Thẩm Kiều một lúc không biết đi đâu, nên cô ấy chỉ có thể vu vơ đẩy Dạ Mạc Thâm, nhân tiện hỏi: ” Bạn có nơi nào bạn muốn đến không? “
“Hả?” Dạ Mạc Thâm nhướng mày: “Em không muốn đi mua sắm à?
Thẩm Kiều giải thích: “Là Tiểu Yến muốn đi mua sắm, ta…”
“Bạn cũng là phụ nữ, nên mua gì bạn thích”.
Thẩm Kiều: “…”
“Vì em ở đây nên anh có thể mua bất cứ thứ gì cho em.”
Thẩm Kiều cảm thấy trong lòng chua xót, nhưng cô vẫn bình tĩnh nói: “Không, em không có thứ gì cần thiết.”
Cô ấy thực sự không cần gì cả, Dạ Mạc Thâm đã chuẩn bị rất nhiều quần áo và trang sức cho cô ấy, và cô ấy thực sự không biết phải mua gì khi đi mua sắm.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nheo lại mắt, “Có cần hay không cũng không dám cùng ta tiêu tiền, vì Sợ ta khinh thường ngươi vô ích?”
Nghe thấy, Thẩm Kiều cười nhạt: “Anh không phải vẫn luôn nhìn em như vậy sao?”
Câu hỏi này khiến Diệp Mạt nghẹn ngào, một lúc sau mới dở khóc dở cười hỏi: “Tâm tư của tôi sẽ không thay đổi sao? Hay là hình tượng của cô về tôi?”
“Tôi có nên hỏi anh câu này không?”
Hai người đang tranh cãi, Xiao Yan phía sau đột nhiên hét lên: “Kiều Kiều, Diệp Thiếu, lại đây.”
Thẩm Kiều trong tiềm thức nhìn lại và thấy Tịch Nhan đang bước vào một cửa hàng trang sức, Thẩm Kiều phải đầy Dạ Mạc Thâm đi tới, sau đó đi theo cô vào cửa hàng.
Lúc đầu Tịch Nhan có chút sợ Dạ Mạc Thâm, nhưng sau khi Dạ Mạc Thâm trả lương cho cô, cô đột nhiên cảm thấy đôi mày sâu và lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm trông đặc biệt đáng yêu, và cô ấy là một người rất quen thuộc., Tôi nhanh chóng thích ứng với tình hình hiện tại, và từ khi bước vào, tôi đã kéo Thẩm Kiều qua giúp cô ấy xem.
Thẩm Kiều đẩy Dạ Mạc Thâm thật bất tiện, nhưng Tịch Nhan không thể không tiến về phía trước.
“Đôi khuyên tai này có đẹp không?”
Thẩm Kiều theo ngón tay cô và nhìn sang, một đôi bông tai đính kim cương màu hồng tỏa sáng lấp lánh và đáng yêu dưới ánh đèn. Đó là một tình yêu chân thành. Thẩm Kiểu, người không có ý định mua sắm, đã nhìn thấy đôi bông tai đính kim cương. Lúc đó tôi mới liếc thêm vài cái, sau đó cười gật đầu: “Nhìn cũng được.”
Màu hồng rất nhỏ và phong cách nghịch ngợm rất tương phản.
“Vậy thì anh đeo thử đi.” Ai biết Tịch Nhan thực sự đã yêu cầu người phục vụ lấy ra cặp khuyên tai, rồi đưa đến trước mặt cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.