Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 221: Chúng ta là cùng một loại người




“Làm sao vậy? Mợ hai sao lại vào bếp rửa bát?”
“Hình như là ông cụ đặc biệt chỉ đích danh cô ấy làm.”
“Không phải đâu? Bạn của mợ hai vẫn còn ở đây, tôi thấy ông cụ đối với bạn của mợ hai thật tốt, lúc nào cũng nở nụ cười, từ trước tới nay, ông cụ cũng chưa đối xử tốt với ai như vậy.”
“Hả? Các cô có nghĩ ông cụ không thích mợ hai của chúng ta, cho nên muốn tìm một cái khác cho cậu hai của chúng ta? Cho nên…”
Những lời nghị luận này rơi vào tai Thầm Kiều không sót một lời nào, động tác trên tay cô dừng lại, một chiếc đĩa trượt khỏi tay cô, bịch một tiếng rơi trên mặt đất, tạo ra một tiếng động lớn.
Những người giúp việc liếc nhìn nhau, sau đó thì thào nói.
“Đừng nói nữa, mợ hai sau này nhất định sẽ tức giận, các cô quên lần trước rồi sao?”
“Đi mau đi mau.”
Một nhóm người vội vã rời khỏi phòng bếp.
Vì vậy Thầm Kiều là người duy nhất còn lại trong phòng bếp, cô ngây ngốc đứng trước chậu rửa bát nhìn đống bát đĩa, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.
Ông cụ Dạ … không phải ông ấy muốn làm mai mối cho Hàn Tuyết U và Dạ Lẫm Hàn sao? Làm sao ông ấy có thể nghĩ đến Dạ Mạc Thâm?
Bên cạnh đó, mặc kệ là Dạ Mạc Thâm hay Dạ Lẫm Hàn, cũng phải phụ thuộc xem Hàn Tuyết U có nguyện ý hay không.
Cô đang nghĩ gì vậy?
Thẩm Kiều kịp thời phản ứng, sau đó cúi người nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất.
Một bóng người cao lớn bước tới, ngăn lại ngón tay trắng nõn của cô trước khi chạm vào mảnh vỡ, giọng nói bình thản.
“Đừng chạm vào nó.”
Thẩm Kiều kinh ngạc ngầng đầu sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, sau đó liền chạm vào ánh mắt thăm thẳm dịu dàng.
“Anh cả?”
Tại sao Dạ Lẫm Hàn lại ở đây?
“Đừng động vào, các mảnh vỡ rất sắc, sẽ bị thương.”
Trong khi nói chuyện, Dạ Lẫm Hàn đã ôm cô, đỡ cô đứng dậy.
Thẩm Kiều sửng sốt vài giây, mới rụt tay lại, Dạ Lẫm Hàn đã quay lại cầm chổi, quét tất cả những mảnh vỡ trên mặt đất, sau đó vứt vào thùng rác.
Cho dù thế nào đi nữa, hành động của anh ta đều có thiện ý, Thẩm Kiều không thể nổi giận gì đó với anh ta, vì vậy cô chỉ có thể gật đầu nói: “Cảm ơn anh cả.”
Nói xong cô xoay người vặn vòi nước rửa sạch đống bát đĩa còn lại trong bồn rửa bát.
“Đừng làm nữa.” Dạ Lẫm Hàn bước tới tắt vòi nước, cau mày nói: “Những thứ này giao cho người giúp việc làm, em đi lên phòng trước đi.”
“Nhưng …” Ông cụ Dạ yêu cầu cô làm, nếu như không làm tốt, liệu cô có bị……
“Ông nội chỉ thuận miệng nói vậy, ông cũng sẽ không tới xem em rửa hay không, em không cần ở chỗ này nữa, lên phòng di.”
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Kiều vẫn lắc đầu: “Thôi, những chuyện này đối với em cũng không lớn.”
Thẩm Kiều lại mở vòi nước, động tác của cô rất thuần thục quen thuộc, trước đây cô đã làm việc này không ít, nhưng sau khi đến nhà họ Dạ, cô rất ít khi phải làm việc này, cho nên hôm nay lại chạm vào thì cô cũng sẽ không cảm thấy xa lạ.
Nhìn thấy động tác quen thuộc của cô, Dạ Lẫm Hàn cảm thấy thất vọng đau khổ.
“Em không cảm thấy bị ủy khuất sao?”
Thẩm Kiều sửng sốt, một lát sau mới cười nhẹ: “Chuyện này có là cái gì, trước đây em làm những việc này quen rồi, anh cả, cứ giao ở đây cho em, anh đi ra ngoài trước đi.”
Nhưng sau khi nói chuyện một hồi lâu, người đứng phía sau vẫn bất động, không có ý định rời đi.
Một lúc sau, Dạ Lẫm Hàn đi đến bên cạnh cô, “Được, em muốn làm thì anh sẽ giúp em.”
Dạ Lẫm Hàn trực tiếp duõi tay ra giúp đỡ, Thẩm Kiều sững sờ, ngây người nhìn hắn, “Anh cả, anh…”
“Đừng gọi anh là anh cả.” Dạ Lẫm Hàn mím môi không hài lòng: “Anh thà rằng em gọi thằng anh bằng họ và tên.”
Thẩm Kiểu: “
Cô không nói lời nào mà bướng bỉnh nhìn bồn rửa bát.
“Kiều Kiều, anh biết trong thời gian ngắn em không thể chấp nhận anh, nhưng anh sẵn sàng chờ đợi, mặc kệ bây giờ em nghĩ thế nào, anh chỉ mong em hãy nhớ, dù có thế nào, anh cũng không có suy nghĩ nào khác về em, chỉ có một lòng một dạ thích em, chỉ cần em muốn, bờ vai của anh có thể che mưa che gió cho em trong cuộc đời này, cho dù cuối cùng cả thế giới có mắng chửi anh, em cũng có thể trốn sau lưng anh.”
“Anh cả!” Thẩm Kiều ngắt lời hắn, trịnh trọng nói: “Những chuyện này anh không cần nói lại, em cũng không muốn nghe nữa.”
“Kiều Kiều… Vẻ mặt Dạ Lẫm Hàn đau khổ nhìn cô: “Hiện tại em đã ghét anh rồi sao?”
“Không có… Em không ghét anh cả, nhưng… Một ngày là anh cả thì vĩnh viễn là anh cả, thậm chí… Trong tương lai em không ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm, nhưng anh cũng sẽ không bao giờ có khả năng. “
Đã nói như vậy rồi, Thẩm Kiều đoán rằng dù tình cảm sâu đến đâu, anh ấy cũng nên hiểu ý cô, đúng không?
Cô muốn tiếp tục ở đây rửa đống bát đĩa này, nhưng Dạ Lẫm Hàn vẫn còn ở đây, Thẩm Kiều không thể ở lại lâu hơn nữa, cô chỉ có thể nói: “Anh cả muốn rửa bát, vậy em đi ra ngoài trước.”
Thẩm Kiều nói xong liền xoay người bước ra ngoài, Dạ Lẫm Hàn cảm thấy lo lắng bước tới ngăn cô lại.
“Kiều Kiều, em không thể cho anh cơ hội nữa sao?”
“Anh cả, thật sự là không thể.”
Thẩm Kiều lắc đầu với anh ta, vượt qua anh ta đi ra ngoài, Dạ Lẫm Hàn vội vàng giữ chặt cổ tay cô: “Cho dù Mạc Thâm không thích em, em cũng phải coi rẻ bản thân như vậy sao?”
Động tác của Thẩm Kiều dừng lại một chút, lúc sau cô nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang giữ tay mình ra, giọng nói như gió: “Anh cả thì sao?
Bây giờ việc anh làm cũng phải làm theo em? Anh còn “nghiêm trọng”
hơn em.”
Nghe lời này, trong đôi mắt ấm áp của Dạ Lẫm Hàn hiện lên một tia tự giêu, anh cười khổ: “Như vậy không tốt sao? Điều này cho thấy chúng ta là cùng một loại người, chỉ cần em thành toàn cho anh, không cần khiến cho cả ba người đều đau khổ.”
“Em đi ra ngoài trước!” Thẩm Kiều không muốn nói với anh ta nữa, bước thẳng rời khỏi phòng bếp.
Cô đi vào nhà vệ sinh bên cạnh để rửa tay, sau đó quay người lên lầu, Thẩm Kiểu trực tiếp đi về phía phòng mình, vừa tới cửa, cô vừa định mở cửa, nhưng phát hiện cửa phòng đang khép hờ.
Khi cô còn đang cảm thấy kỳ quái, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nữ mềm mại.
“Cậu Dạ, anh buông tay ra.”
Giọng nói của Hàn Tuyết U?
Sắc mặt Thẩm Kiều lập tức thay đổi, qua khe cửa, cô nhìn thấy Dạ Mạc Thâm đang siết chặt cổ tay Hàn Tuyết U, nghiêm nghị nhìn cô ta.
Rõ ràng Hàn Tuyết U muốn rút tay về, nhưng sức lực của cô ta không đủ mạnh.
Thiếu chút nữa thì Thẩm Kiều lao vào, nhưng… Hai chân của cô giống như dính trên mặt đất, cô không thể động đậy một chút nào vào lúc này.
Cô bị sao vậy? Chính cô cũng không biết, không đợi nghe rõ hai người họ đang nói gì, Thẩm Kiều đã quay đầu trực tiếp rời đi. Cô vừa mới lên lầu lại đột nhiên lao xuống, đi tới một góc vườn, cô dần lấy lại bình tĩnh.
Vừa rồi cô… Đang làm gì? Khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô lại không tiến lên ngăn cản mà quay đầu bỏ chạy?
Rốt cuộc cô bị làm sao vậy?
Thẩm Kiểu cảm thấy não của mình máy móc như đã chết.
Ở bên kia, hai mắt Hàn Tuyết U đỏ hoe: “Cậu Dạ, tôi thật sự không thể nói, làm ơn, buông tôi ra.”
Ánh mắt của Dạ Mạc Thâm lóe lên nguy hiểm, “Tốt hơn hết là cô nên nói rõ cho tôi biết, nếu không….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.