Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 223: Cô là ma quỷ sao?




Vì cô không có gì để nói, Dạ Mạc Thâm sẽ không hỏi thêm gì nữa.
Dạ Mạc Thâm tự mình lăn bánh xe đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, Thẩm Kiều ngần ngơ, sau đó cô dựa lưng vào giường, ngơ ngác nhìn lên trần nhà trước mặt.
Mặc dù đã cố gắng an ủi bản thân rằng những chuyện này không liên quan gì đến cô, cô muốn bình tĩnh lại nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Nhắm mắt lại, tất cả những gì hiện lên trong tâm trí Thẩm Kiều đều là hình ảnh bọn họ đang ở bên nhau.
Kể từ ngày đó, Hàn Tuyết U bắt đầu không liên lạc lại với cô, Thẩm Kiều không hề nghĩ ngợi hay chủ động liên lạc với cô ta, hàng ngày cô vẫn sáng dậy đi làm, tối đến thì về nhà, như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Dạ Mạc Thâm thì khác, vì Hàn Tuyết U nói ra sự việc trước mặt mình, nên anh ấy bắt đầu nghi ngờ và nhờ Tiêu Túc di điều tra.
Sau khi Tiêu Túc nghe được tin tức, có chút kinh ngạc: “Cậu Dạ, anh cho rằng Hàn Tuyết U…”
“Cô ta không thể không liên quan đến chuyện này, người phụ nữ đêm đó là ai cần dựa vào cô ta để tìm manh mối, cậu hẳn là hiểu được ý của tôi.”
Nghe vậy, cuối cùng Tiêu Túc gật đầu hiểu rõ: “Nhưng cô ta là con gái nhà họ Hàn, tôi sợ.
“Cậu cứ việc mà là, có thể sử dụng biện pháp mạnh khi cần thiết.”
“Tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Khi Tiêu Túc đi ra ngoài, cậu ta tình cờ gặp Thẩm Kiều đang đi vào đưa cà phê, nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của Thẩm Kiều, Tiêu Túc bỗng nghĩ tới điều gì đó, lắc đầu thở dài rồi rời đi.
Đã lâu như vậy, Tiêu Túc vẫn chưa tìm được người phụ nữ kia cho Dạ Mạc Thâm, cậu ta vốn tưởng rằng chuyện này sẽ không giải quyết được gì, ai biết manh mối lại đột nhiên xuất hiện.
Nhận thấy Dạ Mạc Thâm quan tâm người phụ nữ đêm đó như vậy, nếu thật sự tìm được người trở về, mợ hai sẽ thế nào đây?
Đột nhiên, Tiêu Túc cảm thấy đau lòng thay cho Thẩm Kiều.
Thẩm Kiều yên lặng đặt cà phê lên bàn, sau đó lại đi ra ngoài.
Dạ Mạc Thâm liếc nhìn cô một cái cũng giữ im lặng.
Bữa trưa, trong nhà ăn ở căn tin đặc biệt ồn ào, nếu là bình thường Thầm Kiều sẽ không quan tâm đến loại chuyện này, nhưng hôm nay, khi cô ấy bước vào nhà ăn, ánh mắt của mọi người đều dừng trên mặt cô, thậm chí có người còn tỏ ra khinh thường và hắt hủi, Thẩm Kiều không thể giải thích được điều này.
Vì vậy cô đẩy nhẹ người Tịnh Nhan ở bên cạnh: “Cậu có cho rằng ánh mắt của mọi người nhìn mình hôm nay rất kỳ quái không?”
Nghe vậy, Tịnh Nhan nhìn xung quanh một lượt rồi gật đầu: “Mình cũng thấy vậy, hình như bọn họ đều mắng chửi cậu, cậu lại làm gì rồi sao?”
Ánh mắt Thẩm Kiều có chút mờ mịt: “Mình đã làm cái gì?”
“Vậy chúng ta ăn trước đi, ăn xong mình giúp cậu hỏi sao lại như vậy.
Tịnh Nhan đưa cô đến một góc để ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng người của bàn bên cạnh.
“Tại sao cô ta lại còn dám tới?
Sau khi làm ra chuyện bê bối như vậy cô ta còn dám xuất hiện ở đây, thật không biết xấu hổ.”
Việc bê bối?
Thẩm Kiều khẽ cau mày.
“Đừng nói đến cô ta, cô ta còn có mặt mũi sao? Ngay cả giường của cậu Dạ cùng phó tổng Dạ đều di, nhìn cách bọn họ đối xử với cô ta và mọi người khác nhau, trên giường hẳn là làm nhiều thủ đoạn đê tiện rồi? Cô ta thật sự khiến cho hai người đàn ông giúp cô ta đổi đi chỗ khác, nhưng đáng tiếc, cô ta lấy được lòng hai người đàn ông của nhà họ Dạ còn chưa thấy đủ, còn đi dụ dỗ người đã có gia đình. Loại chuyện bỉ ổi này có lẽ chỉ có loại người đê tiện này mới có thể làm ra được.”
Tịnh Nhan vừa mới ăn cơm, nghe vậy liền bỏ thìa xuống, “Bọn họ đang nói bậy nói bạ cái gì?”
“Yo, Đây không phải là kẻ thứ ba sao? Cô cũng đến căn tin để ăn?
Thật là trùng hợp!”
Đột nhiên một giọng nữ chói tai vang lên, tiếp theo là tiếng giày cao gót bén nhọn nện xuống nền nhà, Thẩm Kiều ngước mắt nhìn người vừa tới, phát hiện người này chính là Tường Vi, trước đó đã cùng cô tranh chấp trong căng tin.
“Tôi nói cô nha, làm người thứ ba, dù sao cũng là lựa chọn của cô đúng không? Nhưng cô cũng quá đê tiện đi, vậy mà cô cũng vênh váo đến căn tin ăn cơm, ngươi cũng không sợ khiến người khác buồn nôn, làm ơn hãy nghĩ đến tâm trạng của người khác một chút được không.”
Nghe thấy lời này, Thẩm Kiều khẽ nhướng mắt: “Lần trước cô còn chưa được dạy dỗ đủ, còn muốn đến gây sự?”
Khi nhắc tới lần trước, vẻ mặt Tường Vi chợt biến đổi, sắc mặt có chút vặn vẹo nói: “Cô còn dám nhắc đến chuyện vừa rồi với tôi sao?
Chẳng lẽ tôi còn có thể sợ cô sao?”
“Nếu không sợ, hôm nay cô mới đến gây sự? Trong thời gian này cô trốn ở đâu?” Thẩm Kiều không khách khí quay người lại nói.
“Cô!” Tường Vi nghiến răng tức giận, đưa tay lên bắt lấy tay Thẩm Kiều, Tịnh Nhan nhanh tay nhanh mắt đứng dậy chặn tay cô ta, lớn tiếng hỏi: “Tường Vi, cô muốn làm gì? Cô tới đây để đánh người?”
Hôm nay căn tin vốn đã rất sôi động, cộng thêm việc Tường Vi còn gây rắc rối, mọi người trong căn tin đều đổ dồn ánh mắt vào ba người họ, vẻ mặt ai nấy đều chờ đợi xem kịch Vui.
“Tôi đánh người thì liên quan gì đến cô? Cô không thấy miệng cô ta rất bần sao? Tôi đánh cô ta thì làm sao? Buông tay ra!” Tường Vi hất tay Tịnh Nhan ra, Tịnh Nhan trực tiếp chặn trước mặt Thẩm Kiều và nói: “Ai là người không sạch sẽ? Chính là cô đấy, rõ ràng là người ta đang ăn cơm đàng hoàng, cô chủ động đến đây kiếm sự coi thường đúng không? Chúng ta kêu cô đến đây sao? Kiều Kiều không muốn quan tâm đến cô, cô còn rất hăng hái đi lên, cũng đủ ghê tởm rồi! “
“Gậi”
Khi Tịnh Nhan mắng chửi người sẽ hoàn toàn không khách khí, vốn dĩ tính tình cô ấy rất nóng nảy, hơn nữa lời nói của cô ấy không nặng không nhẹ, hoàn toàn không cho người ta mặt mũi.
Khi mắng chửi người thì không cần phải nói, đặc biệt rất khó nghe.
“Làm sao?” Tường Vi khoanh tay trước ngực, cười chế nhạo hai người họ: “Còn dám nói miệng tôi không sạch? Cô ta là cái xe giao thông công cộng, loại phụ nữ mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể cưỡi, cô ta còn không sạch sẽ? Hơn nữa cô ta dám làm mà không dám đề người khác nói sao?”
Xoát– Tẩm Kiều, người vẫn đang ngồi yên, nhanh chóng đứng dậy, bước đến chỗ Tường Vi với khuôn mặt vô cảm ánh mắt lạnh như băng.
“Tôi rất tò mò, chuyện cô nói dám làm cũng không dám nhận là chuyện gì, chuyện gì khiến cô là người ngoài còn biết rõ hơn tôi?”
“Đúng! Chúng tôi không biết, các cô biết? Cuối cùng chúng tôi đã làm chuyện gì không sạch sẽ, hay là các cô bịa chuyện để lừa người khác?”
“Có phải hay không bịa chuyện, chẳng phải các cô xuống dưới tầng xem một chút sẽ biết sao? Đúng là vô liêm sỉ!”
Tịnh Nhan và Thẩm Kiểu nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy nghi vấn trong mắt nhau.
“Ở dưới tầng xảy ra chuyện gì, Kiều Kiều, chúng ta đi xem.”
Vốn là Thẩm Kiều muốn gật đầu, nhưng cô nghĩ lại rồi nói: “Đừng lo lắng, chúng ta ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta xuống xem một chút.”
Thầm Kiều nói xong, trực tiếp ngồi xuống, sau đó cầm đũa bắt đầu chậm rãi ăn, Tịnh Nhan đứng một lúc lâu mới phản ứng lại, “Kiều Kiều?”
“Ngồi xuống.” Vẻ mặt và ánh mắt của Thẩm Kiều rất bình tĩnh.
Tịnh Nhan chỉ đành ngồi xuống, sau đó ăn cơm theo cô.
Lúc này, Tường Vi, người đang đứng cạnh cô, tỏ vẻ ngạc nhiên, cô ta nói rằng có chuyện gì đó đã xảy ra ở dưới tầng, mà bọn họ thực sự vẫn có thể ngồi đây và ăn từ từ.
“Đồ đàn bà đê tiện, cô là ma quỷ sao?” Tường Vi không nhịn được mắng một câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.