Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 248: Cả người đều không được thoải mái Thẩm Kiều gật đầu:€Có vấn đề gì sao?”




Cô nhìn chằm chằm Dạ Mạc Thâm, muốn biết anh ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ nhìn về một phía nào đó, lạnh lùng nói: “Không có gì.”
“Vậy hôm nay tôi vẫn xin nghỉ nhé, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Thẩm Kiểu liền trực tiếp cầm túi xách chạy ra ngoài.
“Đứng lại.” Dạ Mạc Thâm đột nhiên gọi cô.
Bước chân của Thẩm Kiều liền dừng lại. Dạ Mạc Thâm quay lưng về phía Thẩm Kiều nên không nhìn thấy được Thẩm Kiều lúc này đang ở sau lưng anh, khuôn mặt lạnh lùng với Thẩm Kiều vừa rồi hoàn toàn là hai người khác nhau.
“Cô có chắc là chỉ tìm mỗi cô ấy không? Không đi gặp người khác nữa?”
Nghe đến đây, Thẩm Kiều quay đầu về phía Dạ Mạc Thâm cười nói: “Anh nghĩ tôi sẽ giấu anh rồi di hẹn hò cùng người đàn ông khác sao?”
Dạ Mạc Thâm cau mày tỏ vẻ không vui, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.
“Yên tâm đi, tôi không hứng thú với mấy chuyện đó. Với lại nếu tôi muốn hẹn hò với ai thì cũng không ngu ngốc đến mức rêu rao trước mặt anh như này.”
Vừa dứt lời, Thẩm Kiều rời đi luôn.
Nhìn bóng dáng rời đi của cô, Dạ Mạc Thâm có cảm giác như mất đi một thứ gì đó.
Loại cảm giác này khiến anh thật sự khó chịu.
Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Kiều đang đi ra, trong ánh mắt của Dạ Lẫm Hàn xuất hiện chút kinh ngạc nhưng rất nhanh chuyển sang nghỉ ngờ, sao cô ấy hôm nay tự nhiên lại ăn diện như vậy? Chưa kịp nghĩ xong liền bước nhanh về phía cô.
“Kiều Kiều, em định đi ra ngoài à?”. Anh hỏi Thẩm Kiều gật đầu: “Chào buổi sáng anh hai.”
Hai từ “anh hai” này khiến ánh mắt Dạ Lẫm Hàn trở nên ảm đạm, nhưng dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó rồi nên cười nhẹ nói: “Chào buổi sáng, hôm nay em ăn mặc đẹp như này là muốn đi gặp vị khách quan trọng nào vậy?”
“Không có vị khách nào cả, em chỉ là đi dạo phố cùng bạn thôi.”
“Thế có cần anh đưa em đi không? Đúng lúc anh cũng có việc phải ra ngoài.“ Dạ Lẫm Hàn đung đưa chùm chìa quá trong tay.
Thẩm Kiều định từ chối, nhưng vừa ngầng đầu lên liền bắt gặp bóng người quen thuộc nào đó, Thẩm Kiều do dự một lúc sau đó đành phải gật đầu: “Được.”
Dạ Lẫm Hàn không nhìn thấy phản ứng vừa rồi của cô, lập tức nói: “Vậy đi thôi.”
“Vâng.” Thẩm Kiều đi ra ngoài trước, Dạ Lẫm Hàn đi phía sau, đột nhiên ngẩng đầu lên liền bắt gặp người đó đang ở trên tầng hai, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào anh.
Trong tình thế đó, Dạ Lẫm Hàn vẫn nở một nụ cười dịu dàng, sau đó xoay người đuổi theo Thẩm Kiều.
“Em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì lát nữa trên đường đi chúng ta tiện thể đi ăn sáng luôn?”
Thẩm Kiều gật đầu: “Được ạ.”
Dạ Lẫm Hàn không biết giữa cô và Dạ Mạc Thâm đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô lại thay đổi nhiều như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, anh chỉ cần Thẩm Kiều cho anh cơ hội thì anh nhất định sẽ theo đuổi cô tới cùng, bày tỏ tình cảm của mình đối với cô.
Chỉ như vậy là đủ rồi.
Sau khi lên xe, Thẩm Kiều gọi điện thoại cho Hàn Tuyết U hẹn gặp nhau ở tiệm trà sữa gần trường học.
Nghe thấy hẹn nhau ở tiệm trà sữa, Hàn Tuyết U liền lập tức hỏi: “Tại sao lại ở tiệm trà sữa?”
Thẩm Kiều bình tĩnh trả lời: “Đột nhiên mình muốn uống trà sữa có được không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới đồng ý. Thẩm Kiều hẹn luôn giờ gặp, rồi cúp máy.
“Hẹn bạn cùng đi dạo à?. Thấy cô bỏ điện thoại xuống, Dạ Lẫm Hàn liền vô thức hỏi.
Thẩm Kiều gật đầu một cái rồi dựa đầu vào đằng sau nhìn ra ngoài cửa xe.
Mặc dù lúc này thời tiết vô cùng ấm áp, ánh nắng tỏa xuống khắp nơi, người đi lại tấp nập, quần áo trên người cô cũng mặc cũng không ít nhưng tại sao Thẩm Kiều vẫn cảm thấy lạnh lẽo, hơn nữa còn có chút cô đơn.
Dạ Lẫm Hàn quay đầu sang nhìn cô, phát hiện hôm nay tâm trạng của cô không tốt lắm.
Anh nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thẩm Kiều lắc đầu: “Không có chuyện gì ạ.”
“Anh thấy hôm này em rất khác so với mọi khi.”
“Vậy hả? Chắc là do trang điểm thôi.”
Thấy cô cũng không có ý định nói tiếp, nên Dạ Lẫm Hàn đành nói về chuyện khác.
“Em muốn ăn gì?”
“Anh quyết định đi, em ăn gì cũng được.”
Dạ Lẫm Hàn thấy cô có vẻ mệt nên cũng không hỏi thêm nữa, đánh tay lái tăng tốc xe.
Không lâu sau xe dừng lại. Thẩm Kiều đang ngủ say, thấy vậy Dạ Lẫm Hàn nhẹ nhàng đánh thức cô. Anh cưng chiều nhìn cô: “Đến nơi rồi, xuống xe thôi.”
Thẩm Kiều mới ngủ dậy vẫn còn hơi ngái ngủ, một lúc sau mới tỉnh táo lại: “Được.”
Cô cởi dây an toàn, định đưa tay dụi mắt nhưng bị Dạ Lẫm Hàn ngăn lại. Cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh “Anh hai, sao vậy?”
Dạ Lẫm Hàn cười nhẹ rồi đưa tay búng trán cô.
“Em trang điểm như vậy bây giờ dụi mắt thì nhất định sẽ nhoèn hết phấn mắt đấy.”
Nghe vây, cô liền rụt tay về, sau đó xuống xe cùng Dạ Lẫm Hàn.
Lúc ăn sáng, trên bàn vô số đồ ăn, toả hương thơm lừng, nhưng Thẩm Kiều có vẻ không quan tâm lắm, từ đầu đến cuối đều không động đến đồ ăn.
Dạ Lẫm Hàn kẹp một miếng sủi cảo gắp vào bát của cô: “Có vẻ em không muốn ăn nhỉ?”
Nghe thấy anh đang nói chuyện với mình, tâm trí của cô lúc này mới quay về.
“Em vẫn đang ăn mà.”
Cô hơi lúng túng, miễn cưỡng mỉm cười một cái rồi ăn sủi cảo.
Nhìn thấy cô như vậy, Dạ Lẫm Hàn cuối cùng không nhịn được buông đũa xuống nói: “Kiều Kiều, nói cho anh hai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Cô ngơ ngác nhìn anh.
“Em và Dạ Mạc Thâm tối hôm qua … làm sao vậy? Đừng nghĩ sẽ gạt được anh, hôm nay anh thấy em biến thành một người hoàn toàn khác.”
Suy nghĩ một lúc, Thẩm Kiều cười nói: “Anh hai suy nghĩ nhiều rồi, em chẳng qua chỉ là đang suy nghĩ lát nữa đi nơi nào dạo phố thôi, cho nên mới thất thần như vậy, cũng không phải là do em và Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện gì đâu.”
Nói tới đoạn này, cô ngừng một lúc sau đó nhìn chằm chằm vào Dạ Lẫm Hàn: “Anh hai, anh đã quên lời nói tối hôm qua rồi sao? Anh sẽ không bắt em làm những chuyện em không muốn làm và không ép em nói những chuyện em không muốn nói, đúng không anh hai?”
Dạ Lẫm Hàn nghẹn giọng không biết trả lời như thế nào, cuối cùng bất đắc dĩ nói: “Có phải em đang mắng anh hay xen vào chuyện của người khác không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.