“Quên đi, em đã không muốn nói, anh cũng không ép em nói.” Dạ Lẫm Hàn gắp thêm một cái sủi cảo vào bát của cô: “Chỉ là em quá gầy rồi, ăn nhiều vào.”
“Vâng, cám ơn anh.” Thẩm Kiều cảm ơn, sau đó ăn thêm một cái bánh.
Tâm trí Thẩm Kiều không tập trung ăn xong bữa sáng, lúc tạm biệt Dạ Lẫm Hàn, chỉ có một mình cô Dạ Lẫm Hàn vẫn không yên lòng, nửa ngày sau mới để cô rời đi.
Cuối cùng, Thẩm Kiều lên một chiếc xe buýt, lúc ở trên xe, cô lại chìm vào suy nghĩ.
Hôm nay cô làm cách nào mới có thể nói cho Hàn Tuyết U biết chuyện này được?
Cả một đường Thẩm Kiểu đều ngây ngốc, xe buýt đi quá trạm mà cũng không biết, cho đến khi nhận ra mình đã qua mất trạm, cô mới đột ngột hô dừng, sau đó xuống xe.
Sau khi xuống xe, Thẩm Kiều im lặng, cô đưa tay nhéo đôi lông mày đau nhức.
Điện thoại rung lên, Thẩm Kiều nhìn xuống, thấy Hàn Tuyết U gửi một tin nhắn WeChat, hỏi cô sao vẫn chưa đến.
Thẩm Kiều đành phải nhắn lại: “Mình đi quá trạm, đến đây ngay!”
Sau đó, khi cô định đi sang phía đối diện để bắt xe buýt, một chiếc xe dừng trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống.
“Lên xe đi.” Dạ Lẫm Hàn ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, Thẩm Kiều có chút ngoài ý muốn, kinh đau nhức.
Điện thoại rung lên, Thẩm Kiều nhìn xuống, thấy Hàn Tuyết U gửi một tin nhắn WeChat, hỏi cô sao vẫn chưa đến.
Thẩm Kiều đành phải nhắn lại: “Mình đi quá trạm, đến đây ngay!”
Sau đó, khi cô định đi sang phía đối diện để bắt xe buýt, một chiếc xe dừng trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống.
“Lên xe đi.” Dạ Lẫm Hàn ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Nhìn thấy Dạ Lẫm Hàn, Thẩm Kiều có chút ngoài ý muốn, kinh phải nhanh chóng lên xe.
Sau khi lên xe, Dạ Lẫm Hàn nhắc nhở cô thắt dây an toàn, sau đó đưa cô đến đó.
“Đi đi, chú ý an toàn.”
Dạ Lẫm Hàn xoa đầu cô, ý bảo cô rời đi, Thẩm Kiều ngơ ngác nhìn anh ta, sau đó gật đầu rời di.
Đi đến nơi đã hẹn phải mất thêm hai phút nữa, Thẩm Kiểu vội vàng đến địa điểm đã hẹn. Dù tan học chưa được bao lâu nhưng quán trà sữa này vẫn rất đông khách, hơn nữa hầu hết là học sinh, Thẩm Kiều ăn mặc đặc biệt bắt mắt. Khi bước vào quán, cô đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, có mấy nam sinh còn huýt sáo với cô.
Thẩm Kiều coi như không nhìn thấy, trực tiếp bước qua, cô đã nhìn thấy Hàn Tuyết U đang ngồi trong góc.
Hôm nay Hàn Tuyết U mặc chiếc váy hồng bồng bềnh, trông như một tiểu công chúa. Hàn Tuyết U chán nản dùng mọi cách chọc vào viên ngọc trong cốc, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, một chàng trai muốn hỏi số của cô ta, nhưng cô ta cười lạnh rồi mắng anh ta: “Tránh ra cái đồ xấu, cũng không nhìn lại mình lớn lên có bộ dáng nào. Xứng với tôi không?”
chú ý của mọi người, có mấy nam sinh còn huýt sáo với cô.
Thẩm Kiều coi như không nhìn thấy, trực tiếp bước qua, cô đã nhìn thấy Hàn Tuyết U đang ngồi trong góc.
Hôm nay Hàn Tuyết U mặc chiếc váy hồng bồng bềnh, trông như một tiểu công chúa. Hàn Tuyết U chán nản dùng mọi cách chọc vào viên ngọc trong cốc, vẻ mặt rất không kiên nhẫn, một chàng trai muốn hỏi số của cô ta, nhưng cô ta cười lạnh rồi mắng anh ta: “Tránh ra cái đồ xấu, cũng không nhìn lại mình lớn lên có bộ dáng nào. Xứng với tôi không?”
trong mắt hiện lên vẻ mặt kinh ngạc.
Không ngờ hôm nay anh ta lại may mắn như vậy, bị người đẹp từ chối, không ngờ lại đụng phải người đẹp khác. “Xin chào người đẹp, tôi tên là…” Chàng trai vừa muốn tiến tới nói chuyện với Thẩm Kiều, nhưng Hàn Tuyết U đã đứng dậy đẩy anh ta, giọng nói không kiên nhẫn nói: “Anh tránh sang một bên, Kiều Kiều, sao giờ cậu mới tới, cậu không biết mình đã chờ cậu…”
Nói tới đây, Hàn Tuyết U dừng lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Thẩm Kiều đang mặc váy dài trước mặt, “Cậu, sao cậu lại…”
Thẩm Kiều cười với cô ta, sau đó nhẹ nhàng nói với chàng trai bên cạnh cô: “Tôi không sao, anh đi đi.”
Nói xong, trực tiếp vòng qua, ngồi xuống đối diện với Hàn Tuyết U, Hàn Tuyết U vẫn còn đang ngơ ngần, nhưng người đàn ông đó đã bị nụ cười của Thẩm Kiều mê hoặc, anh ta đứng đó một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn.
Chúa ơi, nữ thần!
Dịu dàng như vậy, cười lên cũng rất xinh đẹp!
Phải một lúc lâu Hàn Tuyết U mới có phản ứng, cô ta nhìn Thẩm Kiều với ánh mắt phức tạp, lúc trước cô không biết ăn mặc, nhưng hôm nay Thẩm Kiều ăn mặc nghiêm túc, khí chất thực sự của cô đã nổi lên, rất chói mắt.
Mặc dù, cô trang điểm nhẹ nhàng.
Nhưng nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt và khí chất bộc lộ qua đôi mắt lạnh lùng của cô thực sự giống hệt người phụ nữ trong bức ảnh đó.
Giữa các cử chỉ..đây là sức mạnh của huyết thống?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Tuyết U chấn động, không thể nào!
Thẩm Kiều như vậy quá giống với Hàn phu nhân, nếu Hàn Thanh nhìn thấy Thẩm Kiều như vậy, nhất định sẽ có chuyện.
Nhưng bây giờ không còn cách nào, Hàn Tuyết U chỉ có thể đè nén sự hoảng sợ trong lòng, cười khan với Thẩm Kiều: “Kiều Kiều, cậu… sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện ăn mặc? Mà còn ăn mặc đẹp như vậy?”
Nghe vậy, Thẩm Kiều lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Không phải lúc trước cậu luôn bảo mình phải biết chăm chút cho bản thân sao? Bây giờ tớ nghĩ thông rồi, phụ nữ nên yêu bản thân mình hơn.”
Sau khi nói xong, Thẩm Kiều cười với cô ta: “Tuyết U, cậu thấy mình như này không đẹp sao?”
Vẻ mặt Hàn Tuyết U cứng đờ, cô ta khó khăn gật đầu: “Đẹp, quá đẹp.”
Chỉ là cô đã trở nên xinh đẹp, nó đã trở thành một mối đe dọa đối với cô ta.
Đột nhiên, Hàn Tuyết U phát hiện con quỷ nhỏ trong lòng cô ta lại bắt đầu điên cuồng chuyển động.
Thẩm Kiều không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, nhưng vẫn có thể nhìn ra được điều gì đó từ biểu hiện của cô ta, vì vậy cô giả vờ hỏi: “Cậu nhìn thấy mình như này thì không vui à?”
Nghe thấy thế, vẻ mặt của Hàn Tuyết U thay đổi, cô ta nhanh chóng bảo vệ bản thân: “Sao? Sao có thể chứ? Mình sao lại không vui được?
Cậu trở nên xinh đẹp mình vui còn không kịp ấy chứ.”
“Thật sao? Vậy cậu nói…sau khi mình trở nên xinh đẹp, Dạ Mạc Thâm sẽ thích mình chứ?”
Vẻ mặt Hàn Tuyết U không khống chế nổi nữa, cô ta sững sờ nhìn Thẩm Kiều, “Kiều Kiều, cậu…cậu thực sự thích anh ấy?”
Thẩm Kiểu cười nhạt: “Đúng vậy, mình thật lòng thích anh ấy.”
“Nhưng cái gì?”
“…” Hàn Tuyết U do dự, cảnh tượng cô cứu cô ta xuất hiện ở trước mặt, phát hiện những lời đó cô ta không nói ra được. Thẩm Kiều thấy cô ta nhìn mình không nói nên lời, nụ cười trên mặt cũng dần dần phai nhạt, một lúc sau mới đi thằng vào vấn đề: “Nhưng mà cậu cũng thích anh ấy, cho nên chúng ta trở thành tình địch, phải không?”