Mấy ngày trôi qua, tất cả mọi người thay phiên nhau chăm sóc Hạo Hạo. Giản Nhuỵ Ái chăm sóc Giản Tử Hạo rất nhiều ngày. Tối hôm nay Đơn Mộ Phi kiên quyết bắt Giản Nhụy Ái phải về nhà nghỉ ngơi mặc cho Giản Nhuỵ Ái không muốn để người cao tuổi thức đêm, nhưng mà Đơn Mộ Phi một mực kiên trì, nên Giản Nhụy Ái phải bất đắc dĩ trở về.
"Thiếu phu nhân đã trở về rồi, cô có muốn uống chút canh để bồi bổ thân thể không?" Dì Ngọc hỏi khi nhìn thấy gương mặt mệt mỏi của Giản Nhuỵ Ái. Ở bệnh viện chăm sóc Giản Tử Hạo, nên Giản Nhụy Ái không quan tâm đến việc ăn uống thất thường của bản thân .
Giản Nhụy Ái cười nói: "Không cần đâu, tôi chỉ muốn đi lên tắm rửa một chút thôi. À dì Ngọc thấy Hạo về chưa?"
"Cậu chủ vừa trở về không lâu, xong lại vào luôn phòng làm việc". Dì Ngọc đáp lời.
"Vâng, cám ơn dì Ngọc!" Giản Nhuỵ Ái cười cười với dì Ngọc, xoay người lên lầu, mấy ngày vội vàng đi bệnh viện chăm sóc Giản Tử Hạo cũng không có thời gian lo lắng cho Đơn Triết Hạo. Vừa đi tới thư phòng, nghe được cuộc nói chuyện trong thư phòng khiến cho Giản Nhụy Ái vô cùng kinh hãi.
"Chuyện Vương Hạo đã điều tra đến đâu rồi?" Đơn Triết Hạo lạnh lẽo hỏi
Y Thiếu Thiên cầm túi xách trong tay đưa cho Đơn Triết Hạo, nghiêm túc nói qua: "Đây là túi xách của Hạo Hạo, ở trong đó tìm được tờ giấy Vương Hạo để lại. Trên đó viết chuyện xảy ra với Hạo Hạo chỉ là bắt đầu, tiếp sau sẽ có nhiều chuyện lớn hơn nữa. Thêm vào nữa hắn muốn chơi đùa với anh nhưng trò chơi do hắn quyết định."
Đơn Triết Hạo trên mặt âm trầm lạnh lẽo, cầm túi xách trong tay, hung hăng đấm mạnh xuống bàn, trong suy nghĩ của Đơn Triết Hạo không ai dám uy hiếp anh mà hiện tại Vương Hạo lại ngông cuồng uy hiếp được anh, trong lòng Đơn Triết Hạo có chút hốt hoảng.
Dù sao nếu một thân một mình thì Đơn Triết Hạo không cần lo sợ nhưng hiện tại mọi người trong gia đình đều có nguy hiểm rình rập nên nhất định phải bảo vệ tốt cho người nhà của mình.
Giản Nhuỵ Ái đứng ở cửa nghe bọn họ thảo luận, sắc mặt tái mét không có nghĩ đến chuyện xảy ra với Hạo Hạo không phải tai nạn giao thông mà là có người cố ý mưu hại.Giản Nhụy Ái hoảng hoảng hốt hốt, thân thể run lẩy bẩy, người đàn ông tên Vương Hạo này không phải đang bị giam trong tù, tại sao lại xuất hiện ở bên ngoài. Nhớ tới tội ác kinh khủng của hắn trong dạ dày cô đã cuộn trào như gặp phải đồ ăn thiu thối.
Giản Nhuỵ Ái đang mệt mỏi vì thiếu ngủ, lại nghe được tin tức vô cùng kinh thiên động địa tinh thần không chịu nổi, trước mắt tối sầm, nặng nề ngã lăn ra bất tỉnh trên mặt đất.
‘ Rầm’ một tiếng, Đơn Triết Hạo quay đầu lại nhìn thấy Giản Nhuỵ Ái ngã xuống liền vội vàng chạy tới ôm lấy Giản Nhuỵ Ái, "Tiểu Nhụy, làm sao vậy? Nhanh tỉnh lại"
Y Thiếu Thiên quan sát Giản Nhuỵ Ái, biết Đơn Triết Hạo bị tình yêu che mờ mắt, nếu không theo kinh nghiệm có thể nhìn ra Giản Nhuỵ Ái chỉ bị té xỉu, không chuyện lớn gì, thế nhưng Đơn Triết Hạo lại không nhận ra những chuyện này, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Y Thiếu Thiên nhắc nhở : "Tổng giám đốc Đơn hãy ấn vào nhân trung của Giản tiểu thư "
Đơn Triết Hạo lấy lại bình tĩnh vội làm theo lời Y Thiếu Thiên, rốt cuộc Giản Nhuỵ Ái có phản ứng, khẽ mở mắt, nhìn thấy Đơn Triết Hạo đang ôm mình cũng vội vàng vong tay níu lấy cổ Đơn Triết Hạo.
Y Thiếu Thiên nhìn hai người bọn họ, thức thời tránh ra ngoài.
"Hạo Hạo bị Vương Hạo làm hại phải không? Hắn muốn trả thù em mới cho xe gây tai nạn cho Hạo Hạo phải không? Cho nên là em đã hại Hạo Hạo!" Giản Nhuỵ Ái hốc mắt tràn ngập nước mắt rồi, không nhịn được rơi đầy mặt.
Đơn Triết Hạo nhìn chằm chằm Giản Nhuỵ Ái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Giản Nhuỵ Ái, những giọt nước của cô làm Đơn Triết Hạo vô cùng đau lòng, thở dài một hơi, không muốn thấy Giản Nhuỵ Ái luôn nhận lỗi về mình, rõ ràng đó không phải là lỗi của Giản Nhụy Ái..
Giản Nhuỵ Ái quá thiện lương, là người khiến Đơn Triết Hạo dễ dàng bị mất bình tĩnh, "Tiểu Nhụy, mọi chuyện không phải là lỗi của em. Em cứ yên tâm anh sẽ tìm ra Vương Hạo để hắn chịu trách nhiệm cho những chuyện hắn đã gây ra"
"Hạo. . . . . ." Giản Nhuỵ Ái ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đơn Triết Hạo, mới mở miệng nói: "Anh phải tự bảo vệ tốt cho bản thân, không cần đốii đầu với Vương Hạo, em sợ. . . . . ."
Đơn Triết Hạo che miệng Giản Nhuỵ Ái cốc nhẹ lên đầu Giản Nhuỵ Ái "Em thấy anh là loại người dễ dàng bị đánh bại sao?"
"Không giống!" Giản Nhuỵ Ái rúc vào lồng ngực cường tráng của Đơn Triết Hạo, chỉ có nơi này mới để cho Giản Nhuỵ Ái có cảm giác an toàn, không bị hốt hoảng lo lắng.
Giản Nhuỵ Ái luôn cầu nguyện người thân không xảy ra chuyện gì nếu không cô thật khó mà chịu đựng nổi.
Đơn Triết Hạo mỉm cười ấm áp, xiết chặt vòng tay khiến Giản Nhuỵ Ái càng dựa sát vào mình, dịu dàng vuốt ve mái tóc Giản Nhuỵ Ái, trông giống như đang ôm một bảo vật quý nhất. Giản Nhuỵ Ái nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được có người thương yêu che chở.
"Tiểu Nhụy, từ hôm nay anh sẽ phái vệ sĩ bảo vệ em suốt 24h nhé". Đơn Triết Hạo làm thế vì lo lắng bởi anh không nắm được hành tung của Vương Hạo, lo lắng Vương Hạo sẽ đối phó gây chuyện cho Giản Nhuỵ Ái .
Giản Nhuỵ Ái nghi ngờ nhìn Đơn Triết Hạo "Tại sao?" Giản Nhuỵ Ái không thích lúc nào cũng luôn có người đi theo.
"Anh sợ Vương Hạo sẽ ra tay với em, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình nhẹ tay đâu." Đơn Triết Hạo kiên định với suy nghĩ về Vương Hạo.
Đơn Triết Hạo rất đau lòng vì không bảo vệ tốt Giản Tử Hạo để cho Giản Tử Hạo bị thương nên anh sẽ bảo vệ nghiêm ngặt không thể để Giản Nhụy Ái có chuyện xảy ra, nếu không Đơn Triết Hạo sợ rằng mình sẽ bị điên.
"Nhưng. . . . . . Em chỉ đến bệnh viện chăm sóc Hạo Hạo thôi mà!" Giản Nhuỵ Ái nghĩ bệnh viện là chỗ rất an toàn, có nhiều người nên Vương Hạo sẽ không dám xuất hiện.
"Tiểu Nhụy không thể ngoan ngoãn nghe anh một lần sao, chẳng lẽ em muốn để anh lo lắng, muốn Hạo Hạo đang phải đối mặt sống chết mà thêm sợ hãi lo lắng vì em nữa" Đơn Triết Hạo biết Giản Nhuỵ Ái không quan tâm bản thân mình, nhưng lại rất quan tâm người khác, nhìn ánh mắt dao động của Giản Nhuỵ Ái càng thêm dầu thêm mỡ nói: "Được thôi em thật không quan tâm đến mọi người trong nhà sao?"
"Được rồi! Em đồng ý với anh, anh đừng giống mấy người đàn bà thích một khóc hai doạ ba thắt cổ chứ" Giản Nhuỵ Ái nhìn Đơn Triết Hạo tràn đầy cảm động.
Nhìn Đơn Triết Hạo đẹp trai tài giỏi lại thận trọng quan tâm bảo vệ, chăm sóc mình, mặc kệ xảy ra chuyện gì chỉ cần Đơn Triết hạo ở bên cạnh nếu trời sập xuống thì Giản nhuỵ Ái cũng sẽ không sợ.
"Tiểu Nhụy, thân thể Hạo Hạo có tốt hơn nhiều chưa?" Mấy ngày nay Đơn Triết Hạo mải lo chuyện truy tìm Vương Hạo cũng không có thời gian đi thăm Giản Tử Hạo nên không biết thân thể Hạo Hạo như thế nào?
"Đã tốt hơn rất nhiều, bây giờ có thể chạy loạn khắp bệnh viện rồi". Thời điểm Giản Nhuỵ Ái nói về Giản Tử Hạo mặt mày vui vẻ, nhìn thấy Giản Tử Hạo phục hồi từng ngày cũng giảm bớt áy náy.
Đơn Triết Hạo hiểu rõ tâm tư của Giản Nhụy Ái nên không biết có nên nói cho cô biết toàn bộ sự tình không dù sao hôm nay Giản Nhụy Ái đã chịu đả kích nhiều, nếu như nói cho Giản Nhụy Ái lại sợ cô không chịu đựng nổi mà té xỉu lần nữa..
Giản Nhuỵ Ái ngước mắt, nụ cười như hoa sen mới nở, ngón tay nhỏ bé vuốt ve gương mặt tuấn tú của Đơn Triết Hạo nói: "Tại sao anh cứ nhăn mày thế? Chẳng lẽ anh không muốn Hạo Hạo mau bình phục hả".
"Tiểu Nhụy. . . . . ." Đơn Triết Hạo kiên nhẫn nhìn Giản Nhuỵ Ái, bàn tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Giản Nhụy Ái "Mặc kệ Hạo Hạo không phải con ruột của chúng ta nhưng từ lâu nay chúng ta vẫn yêu thương nó như ruột thịt coi nó như con của chúng ta, em đừng suy nghĩ nhiều đến con ruột của chúng ta mà đau lòng nữa".