Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 235: Cút ra khỏi tầm mắt của tôi




Editor: Nam Yên
Ban giám khảo nhìn Vương Thiến Như, thấy ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Cụ Duệ Tường, bọn họ cũng đã quen với cảnh các cô gái đều thích nhìn Cụ Duệ Tường, cũng đúng thôi, dáng dấp của Cụ Duệ Tường xuất sắc như vậy, các cô gái không thích người đàn ông đẹp trai giàu có như vậy mới lạ.
"Khụ khụ... Mời cô ngồi."
Vương Thiến Như lấy lại tinh thần, "Hả!" Ngẩn người ngồi xuống ghế, hai tay nắm chặt.
Cô mong đợi Cụ Duệ Tường ngẩng đầu nhìn mình, nhưng mà cô lại sợ Cụ Duệ Tường ngẩng đầu lên cho cô thấy sự không vui từ trong mắt anh, khi đó cô sẽ lo lắng không yên.
Cụ Duệ Tường vẫn cúi đầu mở miệng nói: "Tên là gì?"
Thật lâu sau Vương Thiến Như vẫn không nói gì, những lời nói chuẩn bị từ trước đến bây giờ nhìn thấy Cụ Duệ Tường đều đã quên toàn bộ, đầu óc trở nên trống rỗng.
"Tên là gì?" Cụ Duệ Tường không kiên nhẫn hỏi lại.
Một giám khảo nhắc nhở: "Tiểu thư, Tổng giám đốc đang hỏi cô đấy, mau trả lời nhanh lên."
"Vương Thiến Như!" Vương Thiến Như chậm chạp trả lời.
Cuối cùng Cụ Duệ Tường cũng ngẩng đầu lên, thời điểm thấy Vương Thiến Như, hai tròng mắt hiện lên kinh ngạc nhưng lập tức lại bị che dấu bởi sự lạnh lùng, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Vương Thiến Như, cô không phù hợp, có thể đi được rồi."
Lúc trước anh rời khỏi Vương Thiến Như chính là không muốn tổn thương cô, anh biết Vương Thiến Như tốt bụng, nhưng trong lòng anh đã có Giản Nhụy Ái, không thể chứa thêm bất kỳ ai, cho nên anh chỉ có thể rời khỏi Vương Thiến Như.
Không nghĩ đến, hôm nay lại nhìn thấy cô một lần nữa, đã hai năm không gặp, Vương Thiến Như càng trở nên xinh đẹp hơn, chỉ một giây nhìn thấy cô đã thu hút sự chú ý của mình.
"Tại sao?" Vương Thiến Như nghe thấy lời nói của Cụ Duệ Tường, khó hiểu hỏi lại "Anh Tường, em có chỗ nào không thích hợp làm thư ký của anh?"
Các thành viên khác trong ban giám khảo giật mình lấy lại tinh thần, hóa ra Tổng giám đốc biết cô gái này.
"Cô không phù hợp điểm nào hết, đi ra ngoài "Mặt Cụ Duệ Tường không chút thay đổi, lạnh lùng nói.
"Đừng mà!" Vương Thiến Như cắn môi, tự nhủ mặc kệ Cụ Duệ Tường nói bao nhiêu lời khó nghe, cô đều phải kiên trì, đến tập đoàn Cụ thị chính là muốn làm thư ký của Cụ Duệ Tường.
"Cô không có quyền quyết định, đi ra ngoài." Cụ Duệ Tường đập bàn, nhìn Vương Thiến Như quát lớn.
Tiếng quát của Cụ Duệ Tường khiến ban giám khảo cũng sợ hãi hết nhìn người này lại nhìn người kia. Cụ Duệ Tường mặt mày hằm hằm tức giận không nói gì nữa nhưng lại càng khiến Vương Thiến Như rơi nước mắt.
Bỗng nhiên, nhìn thấy Vương Thiến Như khóc, trái tim Cụ Duệ Tường mơ hồ khó chịu, nhưng anh phải nhịn xuống, tuyệt đối không thể khiến Vương Thiến Như càng lún càng sâu vào tình cảm dành cho anh.
Đây cũng là bảo vệ cô!
"Em không muốn, tại sao anh chán ghét em như vậy? Tại sao thích đuổi em đi?" Vương Thiến Như lòng như dao cắt, cô che ngực mình, nước mắt chảy ra dữ dội, "Anh biết không? Từ sau khi anh không chào mà biệt, em vẫn luôn tìm anh, một giây cũng không ngừng đi tìm anh, em rất nhớ anh, thật sự rất muốn thấy anh, khi em nghe thấy anh làm Tổng giám đốc tập đoàn Cụ thị, thì lập tức chạy tới đây, xuống máy bay thì đến nơi này. Nhưng sao anh vừa mới nhìn thấy em thì đã đuổi em đi rồi? Rốt cuộc trái tim anh làm từ cái gì? Tại sao không nhìn thấy tấm lòng của em đối với anh chứ?".
Có lẽ, lời nói của Cụ Duệ Tường đã kích động cô, khiến cô nói ra những điều chôn giấu trong lòng, toàn bộ phát tiết hết ra.
Ban giám khảo nhìn hai người rồi len lén rời đi, để lại không gian riêng tư cho bọn họ.
Cụ Duệ Tường nhìn chằm chằm vào ánh mắt đau khổ của Vương Thiến Như, theo bản năng muốn lau nước mắt cho cô nhưng anh phải nhịn xuống, nếu anh đồng tình và nhường nhịn cô trong lúc này thì cô càng bị tổn thương nhiều hơn.
Nếu như anh an ủi cô, sẽ khiến Vương Thiến Như cho là anh quan tâm cô, trong lòng có cô, như vậy cô sẽ càng khó quên anh, lúc trước anh bỏ đi là muốn cô quên mình.
Tại sao đầu óc cô cứ cố chấp như vậy? Yêu một người đàn ông trong lòng có người khác, cô cũng sẽ không có hạnh phúc.
"Bởi vì tôi không thích cô!" Cụ Duệ Tường tàn nhẫn.
Vương Thiến Như lảo đảo mấy bước, nhìn Cụ Duệ Tường, nghĩ rất muốn moi tim anh ra, xem thử xem nó được làm từ cái gì? Mình cố gắng như vậy vẫn không chiếm được một chút tình yêu nào của anh, thật ra chỉ cần một chút thôi cô cũng sẽ rất vui vẻ.
"Được, không quan trọng." Vương Thiến Như cắn môi, lau nước mắt của mình, kiên cường nói: "Em không cần anh thích, chỉ cần anh đồng ý để em ở lại bên cạnh anh, em sẽ không làm phiền anh, cũng sẽ không chủ động nói chuyện với anh, em chỉ cần nhìn thấy anh là được rồi."
"Nhìn thấy tôi, vậy cô có chịu được khi nhìn thấy tôi tình chàng ý thiếp với phụ nữ khác không?" Cụ Duệ Tường hít sâu, cũng không biết sao tính tình cô nhóc này lại bướng bỉnh như vậy, thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
"Em..." Vương Thiến Như nhớ lại cảnh anh thân mật với phụ nữ khác, cô đã cảm thấy trái tim tê dại đau đớn.
"Thấy chưa! Rõ ràng cô hoàn toàn không làm được chuyện đó, đi đi! Nơi này không thích hợp với cô, trở về nước Mỹ đi."
Thật ra, anh cũng rất quý mến Vương Thiến Như, dù sao Vương Thiến Như cũng là một cô gái tốt.
Vương Thiến Như cũng không biết mình bị Cụ Duệ Tường lừa gạt đi ra khỏi phòng xét tuyển như thế nào? Chờ lúc cô tỉnh táo lại thì thấy mình đã ở đại sảnh của tập đoàn.
"Thiến Như, Thiến Như..."
Vương Thiến Như cho rằng Cụ Duệ Tường tìm mình quay lại, kinh ngạc đến ngây người quay đầu nhìn về phía người phụ nữ vừa gọi mình.
Bây giờ đầu óc của cô đang trống rỗng, cho rằng cô ấy nhận lầm người, nên vẫn cứ uể oải xoay người đi, buồn nản vì mọi cố gắng của cô lại nhận lấy một kết thúc thất bại, sao lại nói nữ truy nam cách tầng sa*, đó hoàn toàn là bịa đặt, cô cảm thấy theo đuổi Cụ Duệ Tường là ngăn cách vạn dặm.
*Câu này trong câu 'Nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa': nghĩa là nam theo đuổi nữ vô cùng khó khăn như cách biệt dãy núi phải trèo qua, nữ theo đuổi nam rất dễ dàng như cách lớp vải mỏng vì đàn ông vốn dễ dãi.
Xa cách với Cụ Duệ Tường khiến cho cô mất hết tự tin can đảm vốn có!
"Vương Thiến Như." Khiết Đan Đan đuổi theo bắt được cô, "Tại sao chị gọi em cũng không trả lời chị."
Vương Thiến Như quay người nhìn lại mới nhận ra Khiết Đan Đan, mới bắt đầu có phản ứng lại, kéo tay Khiết Đan Đan "Chị Đan Đan, sao chị lại ở chỗ này?"
Khiết Đan Đan, là một phụ nữ xinh đẹp thành thục, cũng là chị họ của Vương Thiến Như, là người thân duy nhất ở trong nước.
"Chị còn muốn hỏi em tại sao không ở Mỹ mà lại chạy tới công ty bọn chị làm cái gì?"
"Một lời khó nói hết!" Vương Thiến Như nhớ đến chuyện Cụ Duệ Tường, ánh mắt ảm đạm xuống, nhưng cô nghe thấy lời nói của Khiết Đan Đan, ánh mắt khôi phục ánh sáng "Chị Đan Đan, chị nói cái gì? Chị là nhân viên của công ty, vậy chị làm cái gì?"
Khiết Đan Đan nghe nói đến công việc của mình, ánh mắt trở nên kiêu ngạo, "Làm thư ký Tổng giám đốc!"
Công việc này là công việc mọi người tha thiết ước mơ, mọi người suy nghĩ nát óc cũng muốn ngồi lên vị trí này, dù sao Tổng giám đốc của bọn họ đẹp trai như thế, ngay cả trái tim phụ nữ đã kết hôn như mình cũng ngẩn ngơ khi nhìn thấy anh ấy.
Vương Thiến Như nghe được hai chữ thư ký, vô cùng sùng bái Khiết Đan Đan, túm lấy tay Khiết Đan Đan, "Chị Đan Đan nhất định phải giúp em, em cầu xin chị."
Khiết Đan Đan nhìn Vương Thiến Như cầu xin, từ nhỏ đến lớn trải qua cuộc sống đại tiểu thư không lo ăn mặc mà cũng có chuyện cầu xin mình khiến Khiết Đan Đan vô cùng hiếu kỳ "Đi thôi. Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện."
Hai người đi vào tiệm bánh Nhật Bản gọi phục vụ mấy khay bánh và trà sữa, tìm vị trí ngồi xuống.
"Em trả tiền những thứ này nhé." Khiết Đan Đan yêu cầu, cô cũng là một người có gia đình đang nuôi con nhỏ, tiền lương của cô không thấp, nhưng phải để dành tiền cho con đi học, cô thật sự không trả tiền nổi ở những nơi xa hoa như thế này.
Vương Thiến Như liếc mắt xem thường, mình đã phiền muốn chết, Khiết Đan Đan keo kiệt lại để ý chút tiền lẻ này nên gạt đi "Được, em sẽ thanh toán được."
Nghe thấy Vương Thiến Như muốn trả tiền, Khiết Đan Đan mới yên tâm uống một hớp trà sữa rồi ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như đang uể oải mới nói, "Nói đi!"
Vương Thiến Như lập tức kể cho Khiết Đan Đan đầu đuôi gốc ngọn chuyện của mình với Cụ Duệ Tường.
Khiết Đan Đan mở to hai mắt ngạc nhiên: "Em thích Tổng giám đốc!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.