Vương Thiến Như chống tay mắng tài xế: “Là anh lái xe không nhìn đường, anh không thấy đứa nhỏ ở ven đường, nhìn cứ như sắp đụng phải nó, chẳng lẽ anh không biết nghĩ à?”
Mặt Cụ Duệ Tường đầy vạch đen, nhìn chằm chằm Vương Thiến Như giống như cô gái chanh chua đang cãi nhau với tài xế, đứng bên cạnh cô là một phụ nữ và một đứa bé.
Người phụ nữ nhìn Khiết Đan Đan rồi nói: “Cô là bạn của cô gái này? Tôi là mẹ của thằng bé, nó đang chơi trên đường lớn, tài xế không thấy nên thiếu chút nữa đụng phải nó, may nhờ cô gái này cứu nên thằng bé bình an vô sự. Tôi muốn chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá không, nhưng cô ấy không buông tha, kiên quyết cãi nhau với tài xế, hơn nữa còn bảo tôi gọi cho cô.”
“Đủ rồi Vương Thiến Như, cô náo loạn đủ chưa? Cô không thấy trên đường lớn có rất nhiều người đang nhìn cô à, còn ngại chưa đủ mất thể diện sao?” Cụ Duệ Tường tức giận.
Anh biết tâm tạng Vương Thiến Như không tốt, nhưng không cần phát tiết bằng cách này.
Tâm trạng Vương Thiến Như đang không tốt, quay người thấy bọn họ đã đến, nghe những lời trách cứ của Cụ Duệ Tường, lập tức quay sang nhắm thẳng họng súng vào Cụ Duệ Tường.
“Mặc dù em thích anh, nhưng chuyện của em không cần anh quan tâm, em thích mất thể diện thì sao? Nếu anh cảm thấy mất thể diện thì đừng đứng cạnh em!”Cô không khống chế được tâm trạng của mình, rống to với Cụ Duệ Tường.
Khiết Đan Đan hiểu tâm trạng Vương Thiến Như không vui, “Không nên nói chuyện với Tổng giám đốc như vậy, anh ấy cũng vì muốn tốt cho em.”
“Còn lâu, anh ấy chỉ muốn đuổi em đi, muốn sỉ nhục em, làm sao có thể vì muốn tốt cho em?” Vương Thiến Như vung tay kêu lên, cúi đầu nhìn vết thương lớn trên tay. Cô bị thương lúc nào? Sao bản thân cô lại không biết?
“Thiến Như, sao tay em lại bị thương thế này?” Khiết Đan Đan cầm mu bàn tay cô lên để xem xét vết thương, con bé này bị ngốc sao? Đang bị thương còn cãi nhau với người khác.
Cụ Duệ Tường bảo tài xế mau lái xe đi khỏi rồi nhíu chặt mày nhìn vết thương của Vương Thiến Như.
“Tài xế đáng chết, anh không được đi……..” Vương Thiến Như thấy tài xế ngồi lên xe, muốn chạy theo bắt lấy tên tài xế nhưng lại bị Cụ Duệ Tường nắm lấy cổ áo, không thể động đậy. “Cụ Duệ Tường, anh buông em ra!”
“Vương Thiến Như, cô còn làm mất thể diện nữa, tôi sẽ ném cô ra đường lớn.”
“Ném đi! Anh ném đi! Dù sao bị anh làm nhục, em cũng không sống nổi, anh ném em ra đường lớn thì coi như em được giải thoát.” Vương Thiến Như không hề sợ hãi nói với Cụ Duệ Tường, dù sao đi nữa anh cũng vô tình với mình, cô cũng không thể nghĩ được nhiều chuyện như vậy.
Cụ Duệ Tường đưa mắt nhìn Vương Thiến Như rất không nói lý, hai năm không gặp tính tình vẫn bướng bỉnh như thế, mà không, hình như còn bướng hơn. Anh cũng không muốn nói nhảm với cô, ôm lấy hông cô, tay kia luồn qua đầu gối cô, bế cô lên.
“A!” Vương Thiến Như không chuẩn bị đã bị Cụ Duệ Tường nhấc khỏi mặt đất, theo bản năng thét lên, hai chân đá loạn, “Thả em xuống, thả em xuống……”
“Không được động đậy!” Cụ Duệ Tường rống lên đầy giận dữ, hình như rất có hiệu quả, cô thật sự ngậm miệng.
Thật là một đứa bé phiền toái.
Khiết Đan Đan nhìn bóng lưng họ rời đi, ngoài miệng lộ ra ý cười. Cụ Duệ Tường nói trong lòng mình có người khác, nhưng thật ra trong lòng anh đã có Vương Thiến Như, chỉ là anh chưa phát hiện mà thôi.
Lúc bình tĩnh lại, Vương Thiến Như mới kịp phản ứng, mình được Cụ Duệ Tường bế đi. Cô ngửi được mùi hương trên người anh, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với anh như vậy, trái tim cô nhảy loạn.
Cụ Duệ Tường bế Vương Thiến Như vào phòng làm việc, nhân viên bên ngoài thấy Cụ Duệ Tường bế phụ nữ, trong lòng đều kinh ngạc nhìn họ đi vào phòng làm việc.
Một trận xôn xao, mọi người kéo Khiết Đan Đan đi ở phía sau lại, “Chị Đan Đan, tổng giám đốc có quan hệ gì với cô gái kia?”
“Đúng vậy, hình như tổng giám đốc rất quan tâm cô ấy, chẳng lẽ tổng giám đốc yêu cô gái kia?”
“Cái gì mà cô gái kia? Cô ấy là em họ tôi, về sau là trợ lý của tôi, cô ấy là bạn gái tổng giám đốc.”
“Cái gì? Bạn gái?”
Khiết Đan Đan vui vẻ đi tới bàn làm việc của mình, để lại đám con gái thầm mến Cụ Duệ Tường đang một mình đau khổ.
Cụ Duệ Tường đặt Vương Thiến Như xuống ghế salon, lấy hòm thuốc từ trong tủ ra, ngẩng đầu nhìn Vương Thiến Như đờ đẫn, bàn tay to của anh cầm lấy tay cô.
“A!” Vương Thiến Như bị đau đớn trên tay làm thức tỉnh, ánh mắt chuyển động bốn phía, tại sao cô lại ở trong phòng làm việc của Cụ Duệ Tường?
“Duỗi tay ra!” Cụ Duệ Tường tức giận nói, cô là đồ ngốc sao? Đúng vậy, cô chính là đồ ngốc, đau đớn cũng không biết.
Vương Thiến Như chậm chạp duỗi tay ra, nhìn Cụ Duệ Tường cẩn thận băng bó vết thương cho mình, khoảnh khắc này làm cô thấy vô cùng ấm áp. Thật ra cô cũng biết Cụ Duệ Tường hung dữ với cô, nhưng lại cực kỳ quan tâm cô. Cụ Duệ Tường băng bó bao lâu, cô nhìn chằm chằm anh bấy lâu, nếu như đây là một giấc mơ, cô tình nguyện không tỉnh lại, để cô vĩnh viễn đắm chìm trong hạnh phúc này.
Không nghĩ rằng Cụ Duệ Tường băng bó thành thạo như vậy, thắt nơ con bướm nhìn rất xinh đẹp, trên mặt Vương Thiến Như mỉm cười rực rỡ, “Cám ơn!”
“Có thể đi được rồi.” Cụ Duệ Tường sắp xếp lại hòm thuốc, không thèm nhìn Vương Thiến Như.
Vương Thiến Như đang vui mừng lại bị lời nói của Cụ Duệ Tường đẩy xuống mười tám tầng địa ngục. Thật vất vả cô mới vui được một lát, anh không thể nói lời tốt đẹp hơn sao?
Cố tình phá hỏng không khí, Vương Thiến Như nhìn Cụ Duệ Tường đang sắp xếp hòm thuộc, le lưỡi một cái, làm mặt quỷ, nhưng đúng lúc anh quay mặt lại, cô lúng túng dừng lại, cười ha ha vài tiếng với anh.
Cụ Duệ Tường ngẩn người, rõ ràng vừa rồi còn khóc sướt mướt, bây giờ lại cười hi hi rồi? Anh không biết làm thế nào, nhếch môi cười nhạt, đi tới ngăn tủ sắp xếp lại.
Cô gái khóc lóc ầm ĩ không chịu để tâm chính là Vương Thiến Như!
“Mới bị thương mà đã muốn không làm việc sao? Nhanh ra ngoài làm việc đi.”
Vương Thiến Như hối hận vì sự lỗ mãng của mình, bĩu môi, nghe Cụ Duệ Tường nói thế, hai mắt không khỏi toả sáng, “Anh nói gì?”
“Không nghe rõ à, vậy coi như tôi chưa nói gì là được.” Cụ Duệ Tường xem thường nói.
“Không có, không có………. Em nghe được.” Vương Thiến Như vui sướng không chịu nổi rồi, kích động nhào vào lòng Cụ Duệ Tường, “Cám ơn anh, cám ơn anh Tường.”
Quá mức kích động, chờ bình tĩnh hơn, nhìn bản thân giống như khỉ ôm lấy người Cụ Duệ Tường, đối diện với ánh mắt của anh, ngượng ngùng trượt xuống.
Nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, “Vậy em không quấy rầy anh, em ra ngoài làm việc, gặp lại sau!”
Cụ Duệ Tường không có cơ hội nói chuyện, nhìn Vương Thiến Như như gió chạy khỏi phòng làm việc, anh nhìn Vương Thiến Như hoạt bát, đáng yêu, thiện lương, thật đúng là hết cách.
Nhưng cô làm không khí trong phòng làm việc của anh sinh động hơn.