Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 714: Về nước




Cậu ta lập tức gọi vào số điện thoại của Mặc Trì Uý, điện thoại vang lên rất lâu thì bên tai mới truyền đến giọng nói trầm thấp của Mặc Trì Uý.
“Anh tư, tại sao lại xuất viện? Chẳng phải bác sĩ đã nói anh phải tiếp nhận trị liệu sao?” Sau khi nghe được tiếng của Mặc Trì Uý, cậu ta liền lập tức vội vàng hỏi, nếu như có thể Trì Chi Hành nhất định sẽ lập tức chạy ngay tới trước mặt Mặc Trì Uý.
Qua một lúc lâu sau, chất giọng khàn đặc của Mặc Trì Uý mới lần nữa vang lên bên tai Trì Chi Hành.
“Đã bị bác sĩ tuyên phán tử hình rồi, còn cần thiết tiếp tục trị liệu sao? Vậy nên bây giờ tôi đến viện điều dưỡng.” Mặc Trì Uý nhàn nhạt nói.
Tuy ngữ khí rất bình tĩnh nhưng Trì Chi Hành lại rõ ràng cảm nhận được sự khổ sở của anh.
“Anh ở đâu? Em qua đó tìm anh, gửi địa chỉ cho em.” Trì Chi Hành hỏi.
Hít sâu một hơi.
“Không cần đâu, Tri Hành, không cần cứ mãi tới đây chăm sóc tôi, qua đoạn thời gian nữa tôi sẽ về nước, không có việc gì thì tôi cúp trước đây.” Mặc Trì Uý nói xong câu này liền muốn cúp điện thoại.
“Anh tư, đừng cúp, em có đồ muốn đưa cho anh, là đồ Tâm Nhan muốn đưa cho anh.” Cảm nhận được Mặc Trì Uý muốn cúp điện thoại, Trì Chi Hành liền vội vàng gào lên.
“Tâm Nhan?” Mặc Trì Uý hơi chau mày: “Tôi gửi địa chỉ cho cậu.”
Anh nói xong câu này liền lập tức cúp điện thoại.
Không bao lâu Trì Chi Hành liền nhận được tin nhắn anh gửi đến, dựa theo địa chỉ trên tin nhắn, cậu ta rất nhanh liền đến được viện điều dưỡng.
Môi trường cũng xem như không tệ, không khí rất tốt.
Trì Chi Hành đi đến phòng bệnh của Mặc Trì Uý, thấy bóng lưng ngồi trên xe lăn của anh, cậu ta dường như có thể cảm nhận được sự sa sút của anh lúc này.
“Cậu đến rồi à?” Nghe thấy tiếng bước chân, Mặc Trì Uý liền nhếch đôi môi mỏng, nhưng anh không hề lăn bánh xe để quay người lại.
Trì Chi Hành thở dài một hơi thật nhẹ, đi đến trước mặt Mặc Trì Uý.
“Anh tư, anh đây là đang đùa giỡn với thân thể của mình, đây không phải phong cách của anh.” Trì Chi Hành chau mày nói, cậu ta cực kỳ bất mãn với quyết định rời khỏi bệnh viện đến viện điều dưỡng của Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý cười nhẹ.
“Tôi đã từ bỏ rồi, đồ đâu? Đồ ở đâu?” Đối với sức khỏe của mình, Mặc Trì Uý đã không còn ôm bất cứ hy vọng gì, dù sao nhiều vị chuyên gia chẩn đoán ra chính là kết quả như vậy.
Tuy không muốn nhận mệnh, nhưng Mặc Trì Uý lại biết rõ rằng bản thân đã không còn lựa chọn nào khác.
“Ở đây.”
Trì Chi Hành lấy cái hộp trong túi ra đặt trước mặt Mặc Trì Uý.
Mặc Trì Uý không hề do dự, lập tức mở hộp ra, ngay lúc anh nhìn thấy nhẫn và thẻ vàng trong hộp thì lòng liền nhói lên.
Người phụ nữ này nhất định muốn xóa sạch quan hệ với mình sao? Không có tiền, cô phải sống thế nào?
Hàng mày Mặc Trì Uý nhăn tít lại, nỗi đau đớn trong lòng khiến mặt anh càng trở nên trắng bệch.
“Anh tư, anh… anh không sao chứ?” Thấy Mặc Trì Uý luôn không nói gì, nhưng đôi mắt đen cứ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, Trì Chi Hành tràn đầy lo lắng hỏi.
“Giúp tôi chuẩn bị máy bay tư nhân, tôi muốn về nước, phải bí mật về nước.”
Một lúc lâu sau Mặc Trì Uý mới mở miệng đưa ra quyết định của mình.
“Về nước?” Nghe Mặc Trì Uý đưa ra quyết định này, Trì Chi Hành liền bị dọa cho giật mình: “Anh tư, anh xác định sao? Thân thể anh chịu nổi không? Vẫn là ở đây tiếp nhận trị liệu một đoạn thời gian nữa đi, qua đoạn thời gian nữa đợi sức khỏe ổn định rồi hãy quyết định.”
Trì Chi Hành vẫn luôn khuyên cho Mặc Trì Uý buông bỏ ý định về nước, nhưng anh đã quyết định rồi.
“Chi Hành, đừng để tôi phải lặp lại lần hai, cậu biết tính của tôi đấy, chỉ cần tôi đã đưa ra quyết định thì sẽ không thay đổi.”
Trong đôi mắt sâu thẳm kia của Mặc Trì Uý có một loại kiên trì mà chỉ anh mới có.
Biết ý anh đã quyết, Trì Chi Hành tràn đầy bất lực chỉ có thể gọi điện thoại.
Hai tiếng sau, tất cả đã chuẩn bị hoàn tất, Trì Chi Hành đẩy Mặc Trì Uý rời khỏi viện điều dưỡng.
“Anh tư, anh vẫn còn có thể đổi ý.” Cho dù đã đang trên đường đi về hướng sân bay thì Trì Chi Hành vẫn chưa buông bỏ ý định muốn cho anh đổi ý.
Mặc Trì Uý nhướng mày.
“Không cần khuyên tôi nữa, tôi sẽ không thay đổi quyết định đâu.” Nghe thấy ngữ khí kiên quyết như vậy, Trì Chi Hành lại bất lực thở dài.
Hai người rất nhanh liền đến được đường bay cho máy bay tư nhân của Mặc Trì Uý, vì an toàn nên Trì Chi Hành có mời thêm một đoàn bác sĩ đi theo Mặc Trì Uý lên máy bay.
“Anh tư, thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Nếu có thì cứ nói cho bác sĩ, bọn họ đều là bác sĩ chuyên nghiệp cả.”
Từ sau khi lên máy bay Mặc Trì Uý chưa được nghỉ ngơi một chút nào vì giọng nói tràn đầy lo lắng của Trì Chi Hành cứ liên tục vang lên bên tai anh.
Tuy thân thể rất đau nhưng khi Mặc Trì Uý nghe thấy giọng nói của Trì Chi Hành cứ liên tục không ngớt vang lên bên tai mình thì lại cảm thấy có hơi buồn cười.
“Chi Hành, tôi không phải trẻ con, nếu có chỗ nào không thoải mái thì tôi sẽ nói cho bác sĩ, vả lại cậu phải biết rằng, từ lúc xảy ra tai nạn xe đến nay đã qua một đoạn thời gian rồi, tôi ở bệnh viện vẫn luôn tiếp nhận trị liệu, vậy nên ngoại trừ hai chân ra thì những vết thương khác đã khôi phục gần hết rồi.”
Mặc Trì Uý cười nói.
Nghe anh nói như vậy, Trì Chi Hành mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng cậu ta vẫn luôn trông nom bên cạnh anh.
Bởi vì Mặc Trì Uý là bí mật về nước nên Trì Chi Hành vẫn luôn nửa bước không rời mà canh chừng bên cạnh anh, vả lại sau khi về nước anh không hề về biệt thự mà là trực tiếp đến ở trong một tòa biệt thự dưới tên anh.
“Mẹ con hai người họ vẫn sống trong biệt thự chứ?” Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết thảy, Mặc Trì Uý mở miệng hỏi.
“Bọn họ…” Nghe được câu hỏi của Mặc Trì Uý, Trì Chi Hành có hơi muốn nói lại thôi, thấy phản ứng của cậu, trong lòng Mặc Trì Uý liền thấp thỏm.
Lẽ nào Chi Hành cũng không biết tung tích của họ?
Ngay khi ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu thì Mặc Trì Uý liền giật thót.
Hít một hơi thật sâu anh mới có dũng khí lần nữa mở miệng.
“Nói cho tôi biết, cậu biết chuyện gì liên quan tới hai mẹ con bọn họ? Nói hết cho tôi, không được giấu diếm.”
Trì Chi Hành lắc đầu.
“Em… không biết gì cả, từ sau khi anh và cô ấy ly hôn thì em đã mất hết tin tức về cô ấy, ngay cả Nhiễm Nhiễm cũng không biết bây giờ cô ấy đang sống ở đâu.”
Trì Chi Hành nói.
Không có được tung tích của hai mẹ con Đường Tâm Nhan, trong lòng Mặc Trì Uý tràn đầy bất an.
“Chi Hành, lập tức dùng tới quan hệ của cậu, nhất định phải mau chóng tìm được tung tích của hai mẹ con bọn họ, cậu nên biết rằng, ‘hắn ta’ xuất hiện rồi, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể làm ra chuyện gây tổn hại cho mẹ con bọn họ.”
Mặc Trì Uý nhăn tít hàng mày, có hơi nóng vội nói.
“Được, em lập tức đi làm, nhưng anh phải đồng ý với em, vì hai mẹ con bọn họ, anh cũng đừng từ bỏ, biết chưa?”
Mặc Trì Uý gật đầu.
“Tôi sẽ không từ bỏ, nhất định sẽ không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.