Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 713: Bắt đầu lại



Khiến Đường Tâm Nhan vui mừng là cô rất nhanh đã tìm được một căn nhà, tuy giá tiền có hơi đắt nhưng về tính an toàn thì cô rất yên tâm.

Nhanh chóng ký xong hợp đồng thuê nhà với chủ nhà, Đường Tâm Nhan vui vẻ quay về căn nhà trọ ban đầu.

Mẹ và con trai đang chơi đùa trong phòng, Đường Tâm Nhan cảm thấy cực kỳ an ủi, sau đó liền đơn giản thu dọn hành lý.

“Tâm Nhan, con đây là…” Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Liễu Nguyệt liền ôm đứa bé ra khỏi phòng. Thấy Đường Tâm Nhan đang thu dọn vali hành lý, bà có hơi bất ngờ và không hiểu được mà nhìn cô.

Đường Tâm Nhan vừa cười vừa đi đến trước mặt mẹ, thân mật ôm con trai vào lòng mình.

“Mẹ, con đã tìm được nhà mới rồi, chúng ta qua đó ở, nơi đó có tính an toàn cao hơn, vậy thì không cần lo có người tùy tiện xông vào nữa.”

Đường Tâm Nhan cười nói.

“Nhưng… nhưng chắc là tốn rất nhiều tiền thuê nhỉ? Tâm Nhan, mẹ không muốn con quá vất vả.” Liễu Nguyệt nói, mỗi lần nhìn thấy vào sáng sớm mà con gái còn phải làm phiên dịch, Liễu Nguyệt thật sự rất đau lòng.

Đường Tâm Nhan lắc đầu.

“Chỉ cần ở cùng mẹ và Duệ Nhân thì con không thấy vất vả chút nào, mẹ yên tâm đi, chút tiền thuê này con vẫn chịu được, mẹ đừng khuyên con nữa, con đã ký hợp đồng thuê nhà với chủ nhà rồi, hơn nữa cũng trả tiền cọc rồi, không đòi lại được nữa.”

Thấy ý con gái đã quyết, Liễu nguyệt cũng không tiện ngăn cản, chỉ có thể giúp con gái thu dọn hành lý.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn bữa sáng xong thì hai người phụ nữ bèn xách hành lý rời khỏi nhà trọ.

Bọn họ rất nhanh liền đi đến căn phòng Đường Tâm Nhan mới thuê.

“Mẹ thấy thế nào ạ?”

Đường Tâm Nhan vui vẻ hỏi mẹ mình đang đứng bên cạnh.

“Không tệ, thật sự rất tốt, Tâm Nhan, mẹ sẽ giúp con trông coi đứa nhỏ, con không cần phải lo nữa.” Liễu Nguyệt kéo tay con gái nhẹ giọng nói, trên mặt bà từ đầu đến cuối vẫn luôn nở nụ cười hiền từ.

Đường Tâm Nhan gật đầu, sau khi thu dọn hết tất cả mọi thứ thì mới mở máy tính trước mặt lên, bắt đầu bận rộn công việc của mình.

Cô rất may mắn, đoạn thời gian trước vì kiếm tiền mà đã nhận rất nhiều công việc, tuy có khả năng sẽ rất vất vả nhưng tiền lương lại đủ để cả nhà ba người bọn họ sống thật tốt.

Buổi tối, Đường Tâm Nhan nhận được điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm.

“Tâm Nhan, suy nghĩ thế nào rồi? Cậu định khi nào chuyển qua đây vậy?” Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy quan tâm hỏi.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi.

“Tớ đã tìm được nhà rồi nên không chuyển đến bên chỗ cậu nữa.” Đường Tâm Nhan nói.

“Cậu tìm được nhà rồi? Lúc nào vậy? Tại sao tớ không biết gì?”

Nghe được lời cô nói, Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy kinh ngạc.

“Tớ tìm được hồi hôm qua, hôm nay đã chuyển tới nhà mới rồi, Nhiễm Nhiễm, đợi sau khi tớ điều chỉnh tốt cảm xúc của mình thì sẽ mời cậu đến nhà chơi.”

Đường Tâm Nhan cẩn nhận nói, cô sợ vì quyết định của mình mà khiến Cố Nhiễm Nhiễm thất vọng.

“Được, tớ hiểu mà, chỉ cần cậu nhớ có thời gian thì gọi điện thoại cho tớ, để tớ biết cậu bình an, làm chị em của nhau, như vậy là tớ đã thấy đủ rồi.”

Đường Tâm Nhan liền sảng khoái đồng ý với Cố Nhiễm Nhiễm, hai chị em lại nói chuyện một lát rồi Đường Tâm nhan mới cúp điện thoại.

Tuy mẹ từng nói bà sẽ chuẩn bị bữa tối nhưng nghĩ đến chuyện bà đã chăm đứa bé cả ngày, vả lại đứa bé còn vì bị dọa sợ mà có hơi không thoải mái.

“Tâm Nhan, con đã làm việc cả ngày rồi, để mẹ nấu bữa tối, con đi nghỉ ngơi đi.” Thấy con gái cưng đi vào phòng bếp, Liễu Nguyệt liền vội vàng ôm đứa bé đi đến trước mặt cô.

“Mẹ, con không mệt, người thật sự mệt là mẹ, mẹ đã chăm thằng bé cả ngày rồi nên bữa tối để con nấu cho.”

Đường Tâm Nhan hôn một cái lên mặt con trai sau đó mới bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Bởi vì chỉ có hai mẹ con bọn họ nên bữa tối Đường Tâm Nhan nấu rất đơn giản, chỉ làm hai món ăn một món canh, lại làm một bát sủi cảo nhỏ cho trẻ em ăn cho con trai.

Làm xong tất cả Đường Tâm Nhan mới về phòng, thấy mẹ đã mệt tới mức ôm theo đứa nhỏ ngủ say, Đường Tâm Nhan liền cảm thấy cực kỳ tự trách.

Nếu điều kiện sống trong thời gian này tốt hơn thì mình nhất định sẽ mời một bảo mẫu giúp mẹ chăm nom con trai, nếu không sức khỏe của mẹ thật sự sẽ không chịu nổi.

“Đã nấu xong bữa tối rồi sao?”

Liễu Nguyệt mở mắt ra, thấy con gái mình ngồi trên cái ghế bên cạnh, trên mặt bà liền lộ ra nụ cười hiền từ.

“Con nấu xong rồi, mẹ có muốn ngủ thêm một lát không?” Thấy sắc mặt mẹ tràn đầy mệt mỏi, Đường Tâm Nhan liền càng thêm tự trách.

Liễu Nguyệt lắc đầu.

“Không sao, mẹ không mệt, chúng ta mau ăn cơm tối đi.”

Hai mẹ con dắt tay nhau ra khỏi phòng.



Ba ngày sau đó Cố Nhiễm Nhiễm mới gặp được Trì Chi Hành.

“Anh còn đến Mỹ công tác nữa không?” Cố Nhiễm Nhiễm nhớ tới chuyện Đường Tâm Nhan nhờ mình, vậy nên sau khi hai người kích tình xong thì cô liền dựa vào lòng Trì Chi Hành nhẹ giọng hỏi.

Có ý gì? Cô gái nhỏ này chắc không phải đang nghi ngờ mình đấy chứ?

Trong lòng Cố Chi Hành tràn đầy phòng bị, nhưng lại không dám biểu hiện ra mặt.

“Ba ngày anh nữa mới đi, em thì sao? Có muốn đến Mỹ đi dạo với anh không?” Trì Chi Hành cực kỳ chột dạ hỏi, cậu ta thật sự sợ Cố Nhiễm Nhiễm sẽ đồng ý yêu cầu này của mình.

“Thôi em không đi đâu, nhưng mà… anh có thể gặp được Mặc Trì Uý đúng không?” Nửa câu đầu của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Trì Chi Hành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng nửa câu sau lại khiến trái tim vừa an ổn của cậu ta lập tức liền thấp thỏm trở lại.

“Anh… có lẽ sẽ gặp được anh ấy, em cũng biết mà, anh đi Mỹ xử lý chuyện của công ty, vậy nên không biết có thời gian đi gặp anh ấy hay không nữa.”

Trì Chi Hành nói cực kỳ cẩn thận.

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, mở túi mình lấy cái hộp Đường Tâm Nhan giao cho mình ra đặt trước mặt Trì Chi Hành.

“Đây là gì?” Nhìn thấy cái hộp, Trì Chi Hành tràn đầy nghi hoặc.

Cố Nhiễm Nhiễm thở dài một hơi.

“Là Tâm Nhan muốn trả cho Mặc Trì Uý, vậy nên anh giúp cậu ấy trả lại cho Mặc Trì Uý đi, bây giờ Tâm Nhan không muốn có bất cứ tiếp xúc gì với Mặc Trì Uý nữa.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói, lúc nhắc đến chị em tốt của mình thì trong lòng cô ấy vẫn có hơi lo lắng.

Dù sao mất đi nguồn tiếp tế kinh tế từ Mặc Trì Uý, muốn nuôi sống chính mình, mẹ và con trai thì là một chuyện rất vất vả.

Trong lòng Trì Chi Hành cũng tràn đầy phức tạp, nhưng vẫn cầm cái hộp cẩn thận bỏ vào túi của mình.

“Anh sẽ giao cho anh tư.” Tuy không biết trong hộp có thứ gì, nhưng Trì Chi Hành có thể nghĩ tới được, khi anh tư nhìn thấy đồ vật trong hộp chắc chắn sẽ rất đau lòng.

Ba ngày sau, Trì Chi Hành lại lần nữa lấy danh nghĩ đi công tác mà đến Mỹ.

Sau khi rời khỏi sân bay, Trì Chi Hành không kịp nghỉ ngơi mà trực tiếp đi đến bệnh viện nơi Mặc Trì Uý đang ở.

“Cái gì? Đến viện điều dưỡng rồi?” Khi cậu ta nghe được tin Mặc Trì Uý đã rời khỏi bệnh viện thì sắc mặt liền lập tức thay đổi.