Tần Vô Song không ghét bỏ đứa trẻ trong bụng, trái tim cô như được sưởi ấm. Cảm giác có đứa bé thật kỳ lạ, cô vẫn chưa thể hình dung được thật sự có một sinh linh bé nhỏ nằm trong bụng mình.
Tề Thiên Mặc ôm chầm lấy cô, vòng tay rắn chắc bao bọc lấy cả thân thể Tần Vô Song.
- Vô Song.
- Vâng.
- Lấy anh nhé.
Câu nói của Tề Thiên Mặc làm Tần Vô Song giật mình, lời nói có chút gấp gáp nhưng lại rất chân thật. Tề Thiên Mặc đã phải nghĩ đi nghĩ lại mãi mới dám nói. Anh vốn dĩ muốn tạo bất ngờ cho cô nhưng khi thấy cô tỉnh lại thì không kiềm được mà muốn nói ngay trước mặt cô như vậy.
Không quỳ không nhẫn không cầu kì nhưng lại làm Tần Vô Song vui đến ngớ người, cô không nghĩ mình có thể nghe được ba chữ này phát ra từ miệng của Tề Thiên Mặc.
- Mặc...
- Tần Vô Song, cho dù em có không đồng ý thì cả đời này của em cũng chỉ thuộc về anh. Đó không phải câu hỏi, tất nhiên em không được từ chối.
Tề Thiên Mặc rất sợ, sợ cô không đồng ý. Anh đã sớm yêu cô đến tận xương tủy, cho dù như thế nào anh cũng nhất quyết lấy cô cho bằng được.
- Quá khứ của em, anh không thể can thiệp nhưng tương lai anh sẽ làm mọi thứ để em sống cuộc sống em mong muốn.
Tề Thiên Mặc ôm chặt Tần Vô Song, từng chữ thốt ra đều khiến cô xúc động. Cô cũng vậy, Tần Vô Song cũng rất yêu Tề Thiên Mặc, yêu đến thần trí điên đảo.
Không cần phải nói, chỉ cần dựa vào hành động cảm xúc là đã hiểu hai người? yêu nhau đến mức nào. Không cần những hy sinh quá lớn, chỉ cần một hành động dù nhỏ như hạt cát thoảng như cơn gió, Tần Vô Song cũng biết Tề Thiên Mặc yêu cô nhiều hơn cô yêu anh.
- Được, em chỉ cần anh thôi.
Dứt lời Tần Vô Song chủ động áp môi mình vào môi anh, nụ hôn mang theo hơi ấm từ Tề Thiên Mặc khiến cô quên đi hết tất cả phiền muộn trong người.
Rầm
Cánh cửa lần nữa bị đá văng, phá nát không khí lãng mạng của hai người trong phòng.
- Vô Song bảo bối, cháu không cần ta sao?
Eric đi vào, gương mặt hắn mang sự "đau khổ" rất thật. Tề Thiên Mặc quay ra ném cho hắn ta một ánh mắt chết người, nhưng Eric không quan tâm, thứ hắn đang để ý lúc này là cháu gái bảo bối của hắn.
- Cháu không cần người làm cậu như ta sao?
Hắn lại bắt đầu "ăn vạ".
- Không! cậu đi ra ngoài đi, cháu mất hứng rồi.
Tần Vô Song bĩu môi nói, màn tỏ tình kia "của" cô sắp thành công lại bị cậu Eric phá vỡ, thật lòng mà nói cô đang khó chịu đấy.
- Vô Song..cháu nỡ..
Eric không nghĩ cháu gái bảo bối lại nói với hắn như vậy, con tim nhỏ bé này của hắn vỡ tan rồi, huhu.
- Cậu chủ, đi thôi..
Michal thư ký khiêm vệ sĩ của Eric đến kéo hắn ta ra ngoài, nếu còn ở lại kẻo cái mạng nhỏ của cậu không biết còn giữ được hay không, tiểu thư tức giận nhìn đáng sợ quá, phải mau chuồn thôi.
Cả căn phòng bây giờ rốt cuộc cũng im ắng, chỉ còn hai người Tần Vô Song và Tề Thiên Mặc.
..........
Ba ngày sau.
Vù vù
Chiếc trực thăng đáp xuống khoảng sân rộng lớn của Tề Gia.
Tần Vô Song đứng trước cửa chính nhìn ra ngoài, bộ dáng nôn nao.
- Ôi, Vô Song cháu yêu~
Ayena vừa bước từ chiếc trực thăng tư nhân xuống thì liền đi nhanh đến bên cạnh Tần Vô Song, Rowan đi chầm chậm phía sau. Bọn họ vừa nghe tin cô mang thai thì lặp tức thu xếp mọi chuyện bên Anh rồi liền bay đến nước B để gặp cô.
Mặt mày của ông bà tràn ngập niềm vui, vậy là hai người họ có chắt rồi còn gì tốt hơn nữa chứ!
- Bà cẩn thận, từ từ thôi.
Tần Vô Song thấy Ayena vừa bước xuống liền chạy nhanh đến thì lo lắng nói, sợ bà không may vấp té.
- Aiyo, cháu ngoan người cẩn thận phải là cháu mới đúng.
Ayena cười rộ, xem ra bà rất vui. Cả ba..à không bốn người có thêm Eric nãy giờ bị bơ cùng đi vào nhà, nhưng là nhà riêng của Tề Thiên Mặc.
- Hai đứa có định làm đám cưới không?
Rowan hỏi, nếu như Tề Thiên Mặc và Tần Vô Song muốn tổ chức đám cưới luôn thì ông sẽ công bố cô là người nhà Windsor rồi sẽ dùng danh nghĩa Windsor mà gả cô cho Tề Gia.
- Dạ?
Tần Vô Song ngạc nhiên, cô chưa nghĩ đến việc này, việc cô quan tâm nhất hiện tại là đứa bé này nên cũng chưa hề xem xét đến cưới hỏi gì hết.
- Không định sao?
Cả hai ông bà đều nhìn nhau, họ tưởng nếu có con rồi cũng nên tổ chức đám cưới chứ, nếu không đợi đứa bé sinh ra có thể khá lâu, họ không muốn cháu gái mình phải mang tiếng càng quan trọng hơn tình cảm của hai đứa nó.
- Dạ không pha-
- Tất nhiên rồi ạ! chắc chắn sẽ có lễ cưới.
Tề Thiên Mặc tiến lại. Tiệc cưới tất nhiên sẽ không thể không làm, chỉ là anh chưa nói với cô thôi.
- Tề Gia.
Hai ông bà cũng gọi một tiếng xem như chào gặp mặt, dù sao danh tiếng của Tề Thiên Mặc rất lớn trong hắc đạo và cả bạch đạo.
- Ông bà, sau này an tâm giao cô ấy cho con.
Ôi chao vừa mở miệng ra là cô ấy, chắc bọn họ không cần lo Tề Thiên Mặc đối xử tệ với Tần Vô Song rồi.
- Đám cưới sao?
Tần Vô Song trước giờ chưa từng nghĩ sẽ tổ chức đám cưới, cô chỉ nghĩ đơn giản hai người yêu nhau rồi sinh đứa bé vui vẻ hạnh phúc thôi
Huhu thật sự tác giả cũng không biết làm sao cho na9 cầu hôn lãng mạng hơn nữa, tg là một con ế nên ch có kinh nghiệm mấy chiện này, nên các độc giả đừng hỏi sao tỏ tềnh mà nhạt dị nhó, tui cũng pùn lắm:((