Trong cuộc họp, quản lý Mao đặc biệt khen ngợi Vân Thư và Ấn Kỳ: “Hai cô không mở hàng thì thôi, một khi mở hàng thì đủ để ăn nửa năm. Người ký hợp đồng đều là những tên tuôi lớn, ở bọn họ đều có nhiều điêm để khai thác, sẽ là trụ cột của Giang Tả trong tương lai. Những người làm việc lâu năm nên học hỏi từ hai cô ấy, học được việc gặp may như họ cũng tốt.”
Luôn có người vốn dĩ không đủ năng lực nhưng lại có thể gặp được những chuyện may mắn, nói xem có tức giận hay không.
Cao Duy Duy nhận được chỉ thị của cộng ty, gân đây hoạt động của cô ấy đêu diên ra ở trong nước, vì thế rất nhanh đã đến công ty: ` “Tiểu THỨ, GO béo lên rồi.” Câu nói đầu tiên sau khi gặp mặt là cười nhạo cân nặng của Vân Thư, những mang nhiêu hàm ý chúc phúc hơn.
Trong ảnh thị Giang Tả còn ai không biết Vân Thư đang mang thai và được chồng nuôi béo.
Vân Thư bắt lực: “Tôi đã có ý giảmbéo rồi, các người còn muốn thế nào nữa?”
Gần đây Cao Duy Duy sống vô cùng tùy tiện. Nói chính xác là cô ấy đã đạt được mục tiêu như mong đợi trong sự nghiệp của mình, bây giờ có thê nghỉ ngơi một chút.
Cô ấy đến phòng làm việc của quản lý Mao với phong thái kiêu hãnh, tự tin, nhận ra đoàn đội của mình cũng ở đó: “Quản lý, có chuyện gì thê?”
“Đầu đến cả rồi, vậy thì chúng ta bàn bạc chút vê chuyện buổi diễn quốc tế lớn của Duy Duy lại bị cướp mất.” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Buổi diễn quốc tế lần này không phải là chuyện đơn giản như nói cướp thì cướp, môi quan hệ đằng sau vô cùng rồi rắm và phức tạp.
Thương hiệu lớn VG cũng được xem như là nhà sáng lập của ngành thời trang, chỉ cân Cao Duy Duy vào được VG, điều này không chỉ mang lại nhiều lợi ích cho Cao Duy Duy mà còn cho cả ảnh thị Giang Tả.
“Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, chúng ta phải mất mười năm chờ đợi cho lần tham dự VG ở Bắc u tiếp theo.”
VG là triển lãm điện ảnh và truyền hình do các nước Bắc u đồng sáng lập, đến nay chỉ có hai người nổi.
tiêng của nước Bắc được mời đến tham dự, hơn nữa, VG có một quy định khác thường là mười năm mới tổ chức một lần.
Quản lý Mao cứ mắng chửi không thôi: “Mười năm tổ chức một lần, đến cả thế vận hội Olympic cũng chỉ tổ chức bốn năm một lân, tại sao bọn họ lại mặt dày như thế chứ?”
Cao Duy. Duy biết lần này chính là cơ hội tốt để nâng sự nghiệp của cô ấy lên một tầm cao mới.
Nhưng! nếu như bỏ lỡ, cô cũng không cảm thấy tiếc nuối.
“Quản lý bình tĩnh, cẩn thận tức giận sẽ tạo thành nếp nhăn.” Cao Duy Duy đưa tay lên ra hiệu cho quản lý Mao xoa dịu nội tâm đang kích động của anh ấy: “Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, tôi vẫn còn trẻ, đột nhiên bắt tôi leo lên đỉnh cao, tôi cũng phải có năng lực chứ, không thể cứ nhìn thấy lợi ỉch thì bổ nhào tới mà không tự xem lại năng lực của bản thân.”
Cao Duy Duy không còn tham vọng nữa.
Một câu của quản lý Mao khiến cho ý nghĩ mắt hết tham vọng của Cao Duy Duy kết thúc ở đây: “Đồi thủ cạnh tranh của cô là ảnh thị Hàn Hoặc.”
Cao Duy Duy không bất ngờ: “Ngoài bọn họ ra thì không còn ai khác.”
“Giám đốc của ảnh thị Hàn Hoặc là Chu Yên.”
Chỉ với câu này, cuộc sống không có tham vọng của Cao Duy Duy đã kết thúc: “Quản lý Mao, tôi phải đi.”
Để Chu Yên ra oai?
Cao Duy Duy tuyệt đối không đồng ý.
Đoàn đội của Cao Duy Duy chỉ ra: “Lần này Chu Yên đã bỏ ra rất nhiều n để lép đón quản lý của show VG, ố ý tổ chức một tiệc rượu để chào đốn: chúng ta phải lấy gì để thu hút sự chú ý của đôi phương đây?”