Khinh Khinh của anh ấy quá mềm yếu, dễ bị bắt nạt.
Tạ Mẫn Thận vén chăn lên: “Anh dẫn em đi tìm ông nội và Tiểu Dực.”
Lâm Khinh Khinh vẫn ngây người nhìn người đàn ông cởi đồ ngủ, thay quần áo trước mặt cô ấy.
Tạ Mẫn Thận đã thắt dây lưng, thấy Lâm Khinh Khinh đang nhìn anh ấy chằm chằm: “Sao em không thay quần áo?”
Lâm Khinh Khinh gật đầu, cô ấy đi đến tủ quần áo lấy ra một chiếc váy suông, vào phòng tắm thay.
Khi cô ấy bước ra, Tạ Mẫn Thận đã khởi động xe.
Ánh sáng chói lóa của chiếc xe chiếu vào phòng khách qua ô kính của ban công rộng nhà cô ấy.
Lâm Khinh Khinh chạy ra ngoài, lên xe: “Mẫn Thận, muộn thế này có làm phiền bọn họ không?”
Tạ Mẫn Thận liếc nhìn Lâm Khinh Khinh đang bồn chồn: “Khinh Khinh, bây giò em là vợ của anh, em đi, bọn họ chỉ tiếp đón nồng nhiệt, nịnh em, em sẽ không bao giờ làm phiền người khác.”
Lâm Khinh Khinh cúi đầu, cô ấy không tự tin như vậy.
Sự tự tin mà người hâm mộ dành cho cô ấy giúp cô ấy dũng cảm đứng trên sân khấu hát thật to, dẫn chương trình, nhưng cuộc sống rời xa sân kháu, cô ấy không còn ánh đèn sân khấu, cuộc sóng trong mắt cô ấy không có gì nương tựa.
Tạ Mẫn Thận nói: “Lâm Khinh Khinh, trước khi kết hôn, anh đã nói em do anh bảo vệ, anh là thần bảo vệ của em, ông, Tiểu Dực, anh sẽ bảo vệ mọi người, không ai bắt nạt được mọi người.”
Lâm Khinh Khinh: “Tạ Mẫn Thận, công chúa mới cần thần bảo vệ, em không cần.”
“Công chúa cần ky sĩ, em cần thần bảo vệ, ky sĩ chỉ bảo vệ công chúa, anh chỉ bảo vệ Lâm Khinh Khinh.”
Lâm Khinh Khinh ngồi ở ghế phụ liên tục được ánh đèn đường chiếu sáng, nước mắt lưng tròng, cô ấy cũng yêu Tạ Mẫn Thận.
Sao Tạ Mãn Thận có thể khiến cô ấy cảm động như vậy.
Lâm Khinh Khinh tháo dây an toàn, cô ấy ghé sát mặt Tạ Mẫn Thận, trao nụ hôn.
Tạ Mẫn Thận cảm thầy như một chiếc lông vũ rơi khỏi mặt mình, chỉ thoáng qua.
“Khinh Khinh, hay em hôn anh thêm cái nữa, lúc nãy nhanh quá không có cảm giác.” . truyện tiên hiệp hay
Lâm Khinh Khinh tối sầm mặt lại.
Nửa đêm, phòng khách của nhà họ Lâm sáng rực ánh đèn, bọn họ bật dậy khỏi giường vì vợ của Tạ Mẫn Thận gặp ác mộng.
Lưu Thị trốn đằng sau Lâm Phổ.
Ông nội Lâm cũng xuất hiện.
“Ông nội, Tiểu Dực đâu?”
Ông nội Lâm nói: “Tiểu Dực đang ngủ trong phòng của ông, ông không gọi nó, cháu mơ gì thế?”
Lâm Khinh Khinh nhìn Lưu Thị nói: “Cháu mo thấy hai người thiếu oxy chết đi.”
Lưu Thị cúi đầu, vô cùng ấm ức.
“Ba mẹ, nửa đêm không ngủ còn thức làm gì?” Lâm Thiên mặc đồ ngủ, đầu tóc rồi tung đi xuống lầu.
“Lâm Khinh Khinh, cô tới nhà tôi làm gì?
Không phải nói không bao giờ bước vào nhà tôi nữa sao? Câu nói đó cũng do người chết nói à2”
Tạ Mẫn Thận khó chịu, anh ta nhìn Lâm Phổ: “Chủ tịch Lâm đúng là dạy được cô con gái ngoan.”
Lưu Thị vội vàng kéo tay Lâm Thiền: “Cùng mẹ lên lầu đi.”