Từ “A Diệp” lâu rồi không được nghe khiến lòng Lăng Bắc Diệp tuyệt vọng, co giật. Cô đã từng vừa đuổi theo anh vừa không ngừng gọi "A Diệp, A Diệp", thời gian đó rõ ràng cho thấy cô thích anh, yêu anh.
Nhưng chờ sau khi anh xuất ngũ ra ngoài, hình như cô đối với anh giống như một người hoàn toàn khác......Anh biết, trong lúc cô biết yêu từng thích người khác, sau vì người nhà không đồng ý nên chia tay. Sau này nữa dưới sự sắp xếp của người nhà, cô muốn kết hôn cùng với anh cả Lăng Bắc Hàn.
Lăng Bắc Hàn không đồng ý, anh đứng ra kiên quyết cưới cô!
Nhiều năm như vậy anh vẫn cho rằng cô còn lưu luyến mối tình đầu, cho nên vẫn không chấp nhận anh. Anh một mực chờ đợi. Lúc ấy mới vừa kết hôn, mỗi ngày đều đổi biện pháp dụ dỗ cô, cưng chiều cô. Nhưng cô lại giống như một khối băng!
Cho dù anh tiếp tục yêu, tiếp tục nhiệt tình thì trong lòng cũng dần nguội lạnh vì sự lạnh nhạt thờ ơ của cô. Không chịu nổi cô thờ ơ lanh nhạt anh chỉ có thể trốn tránh cô, dùng công việc để làm tê dại bản thân. Nhưng anh vẫn không buông tay cô được, cho dù cô thường xuyên yêu cầu ly hôn.
Nhưng hôm nay cô thật sự khiến anh tổn thương, tình nguyện đi thụ tinh ống nghiệm cũng không để cho anh chạm vào người! Nhẫn nại của anh cũng có giới hạn! Lăng Bắc Diệp cảm giác tình yêu của mình bị cô hoang phí không còn chút gì.
Anh dừng bước chân, quay đầu đứng tại chỗ nhìn cô, sắc mặt rất lạnh lùng, “Cô muốn nói gì?” lạnh nhạt mở miệng, anh vẫn muốn nghe cuối cùng cô muốn nói gì với anh?
Sương mù mờ mịt trong con ngươi quyến rũ, trái tim đang run rẩy, vừa nghĩ tới anh thực sự muốn ly hôn trái tim cô đau đớn mãnh liệt. Nỗi chua xót xông lên ngực, mũi cay xè rất khó chịu, “Em... Khi em đi học ở Tô Thành, bị người, bị người khác làm ô nhục...” Cô nhìn anh, chịu đựng nỗi sợ hãi trong lòng, trong đầu hiện lên hình ảnh đáng sợ kia, cuối cùng run giọng nói ra...
Đây là vết nhơ cả đời Lục Khải Lâm cô, sỉ nhục! Sinh ra trong gia đình danh tiếng, không thể có vết nhơ như vậy. Cho nên cô vẫn giấu ở trong lòng không dám nói cho ai!
“Phập!” Thu tay lại, cánh cửa bị gió thổi đánh sập lại.
Tiếng vang nặng nề vọng lại trong không gian vắng lặng, rung động trái tim hai người. Lăng Bắc Diệp kinh ngạc nhìn Lục Khải Lâm, mày rậm nhíu chặt, chỉ thấy hai tay cô ôm ngực, ôm người thật chặt. Khuôn mặt mộc mạc thuần khiết vốn không có biểu cảm giờ phút này lại rối rắm khổ sở.
Nước mắt rơi xuống mãnh liệt trên gương mặt, sáu năm trôi qua đây là lần đầu tiên cô mở miệng nói với người khác chuyện này! Mặc dù tên lưu manh đó vẫn chưa thành công nhưng chỉ là thiếu chút xíu nữa, thời gian đó cô cảm giác mình thật sự bị làm nhục rồi.
Vĩnh viễn không quên được mùi ghê tởm trên người đàn ông kia, bàn tay tà ác của tên kia sờ mó toàn thân cô, cảm giác thật buồn nôn. Cho nên cô bài xích đàn ông, sợ tiếp xúc với bất kỳ người đàn ông nào, dù chỉ là nắm tay...
Hồi lâu, rốt cuộc Lăng Bắc Diệp bước về phía cô, từng bước đi tới. Hai mắt cô đẫm lệ mơ hồ nhìn anh.
“Cho nên, cô lừa tôi, sợ tôi ghét bỏ cô?" Lạnh lùng chất vấn cô, đôi mắt Lăng Bắc Diệp thâm sâu khóa chặt cô! Tại sao bây giờ mới nói cho anh biết? Tại sao phải lừa dối anh? Trong lòng cô rốt cục anh nằm ở vị trí nào? Là một người như thế nào?
Cô càng không coi anh là người chồng giúp đỡ cô trong lúc hoạn nạn?
Giờ phút này, tức giận nhiều hơn thương xót. Lăng Bắc Diệp chỉ cảm thấy buồn cười… Cô dùng lý do này để tổn thương anh, lạnh nhạt với anh lâu như vậy sao?
Lục Khải Lâm càng không ngừng lắc đầu, “Em... Em chán ghét đàn ông chạm vào em… chỉ kém một chút thôi tên lưu manh đó đã được như ý… chỉ kém một chút!” Cô nhìn anh, nghẹn ngào nói, “Em không nói được...”.
Đó là vết nhơ trong cuộc đời cô, bất luận là ai cũng không kể về vết nhơ đó. Nhiều năm như vậy cô vẫn giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nội tâm lại chịu đủ dày vò!
Nhìn nước mắt của cô, rốt cuộc Lăng Bắc Diệp vẫn đau lòng, nhưng mà trái tim nguội lạnh, tức giận, “Tại sao không nói cho tôi? Cô tình nguyện nhẫn tâm tổn thương tôi cũng không chịu nói cho tôi biết? Lục Khải Lâm, cô chỉ biết bản thân mình! Cô thật ích kỷ!” Anh trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói, quát xong cất bước chân, đi ra cửa.
Lục Khải Lâm không ngờ chẳng những Lăng Bắc Diệp không an ủi cô, yêu thương cô, mà còn trách móc cô như vậy. Nước mắt rơi xuống mãnh liệt hơn, sau tiếng đóng cửa nặng nề cô ôm người từ từ ngã ngồi trên mặt đất.
Miệng vết thương bị xé nứt, kí ức không chịu nổi ùa về khiến cô sợ hãi ôm chặt người. Cho dù ánh sáng có rực rỡ đến mấy cô vẫn như giam mình trong địa ngục......
Lục Khải Lâm, đáng đời mày! Mày xứng đáng bị như vậy!
Cô tự mắng thầm trong lòng cũng là tự làm khổ mình. Nghĩ đến chuyện cưỡng bức xảy ra đêm đó, cô sợ hãi đến mức cả người run rẩy. Cô nhớ rõ, đêm đó sau khi cô đánh tên lưu manh ngất xỉu, không dám báo cảnh sát, lặng lẽ trở về kí túc xá, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Từ nhỏ sinh ra là con nhà cán bộ cấp cao, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục chính là không được làm chuyện khiến gia tộc mất mặt! Cô không dám nói, một mực không dám nói, bất kể người nào cũng đều giấu diếm...
**
“Ọe… Ọe…” Úc Tử Duyệt lại nôn. Hôm nay đây là lần thứ ba Lăng Bắc Hàn nhìn thấy cô nôn mửa khổ sở, dường như nôn cả dịch mật ra. Nhìn cô như vậy lòng anh như bị dao cứa, hận không thể thay cô chịu chút khổ sở này!
Úc Tử Duyệt súc miệng xong, ngẩng đầu lên, đôi mắt to ngập đầy nước mắt. Lăng Bắc Hàn thấy vậy càng đau lòng hơn, ôm cô trở về phòng ngủ, ngồi ở bên giường.
Không biết nên an ủi cô thế nào, anh chỉ có thể ôm chặt cô, càng không ngừng sờ sờ khuôn mặt cô. “Nếu là con trai thì thật tốt......” Thật lâu sau, anh cúi đầu mở miệng, Úc Tử Duyệt không nhịn được cười lên.
“Anh cho rằng anh là chuột túi à?” phục hồi sau cảnh nôn nghén đau khổ Úc Tử Duyệt bóp mũi của anh, cười nói.
Lăng Bắc Hàn cười, “Nhịn năm sáu tuần nữa, phản ứng sẽ giảm bớt…” Lăng Bắc Hàn chậm chạp hạ giọng, nhìn cô dịu dàng nói. Ngày mai anh phải đi, một tháng tiếp theo lại không thể ở bên cạnh chăm sóc cô mỗi ngày, đây cũng là tháng cô khó chịu nhất, anh lo lắng cho cô.
“Ừ, anh yên tâm, yên tâm diễn tập mới tốt, nhất định phải thắng lợi! Giành một huy chương trở lại làm quà tặng cho con trai em.” May mắn chỉ là diễn tập, nếu không nhất định cô sẽ lo lắng cho anh, Úc Tử Duyệt quan tâm an ủi anh.
Lăng Bắc Hàn nhìn cô, cười cười, “Nắm chắc phần thắng. Chồng em chưa từng thất bại trên chiến trường!” nói đến diễn tập ý chí chiến đấu của Lăng Bắc Hàn sục sôi, hoàn toàn tự tin. Lúc này điện thoại di động đặt ở trên bàn vang lên.
“Muộn rồi, ai vậy?” Úc Tử Duyệt nhỏ giọng bất mãn nói thầm.
“A Diệp...” Lăng Bắc Hàn đặt Úc Tử Duyệt ở trên giường, cầm di động nói, đi đến bên cửa sổ nghe điện thoại. Cả ngày nay anh chờ điện thoại của Lăng Bắc Diệp, vốn tưởng rằng sẽ nghe được tin tức tốt, không ngờ rằng cả ngày cũng không gọi điện thoại về nhà cũ, nghĩ thầm chắc có lẽ em dâu Lục Khải Lâm mang thai.
Trong điện thoại Lăng Bắc Diệp say khướt muốn gặp mặt Lăng Bắc Hàn. Lăng Bắc Hàn vốn muốn cự tuyệt nhưng Lăng Bắc Diệp không chịu, giống như có chuyện gì. Anh không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Từ nhỏ đến lớn, Lăng Bắc Diệp rất tin tưởng người anh trai này.
Trong mắt anh chị em nhà họ Lăng, Lăng Bắc Hàn chính là anh cả trong lòng bọn họ, mọi người có chuyện gì thường sẽ tìm anh tâm sự.
“Em ngủ trước đi, A diệp tìm anh có chút việc, anh sẽ về sớm...” Giúp Úc Tử Duyệt đắp kín chăn, Lăng Bắc Hàn dịu dàng nói.
“Hả?” Úc Tử Duyệt nghe lời, lúc này điện thoại di động của cô cũng vang lên. Lăng Bắc Hàn quan tâm đưa cho cô, dặn dò: “Lệ Mộ Phàm, không được trêu đùa với cậu ta, biết không? Nói chuyện xong thì tắt máy, điện thoại di động có bức xạ rất lớn.”
Úc Tử Duyệt liếc anh một cái, Lăng Bắc Hàn cười rời đi. Anh tin tưởng cô, cho nên sẽ không lo lắng giữa cô và Lệ Mộ Phàm xảy ra chuyện gì nữa.
“Lệ Mộ Phàm, sao nửa đêm rồi còn gọi đến vậy?” trong giọng nói tuy là trách cứ, nhưng cũng không có ý tứ ghét bỏ. Cô và Lệ Mộ Phàm giống như một đôi bạn xấu, cũng rất vui vì hiện tại có thể là bạn bè với Lệ Mộ Phàm.
“Là anh cố ý đấy...” Lệ Mộ Phàm cười trong điện thoại, đắc ý nói.
“Vẫn còn vô lại như vậy! Sao có thể hy vọng anh đứng đắn đây...” Úc Tử Duyệt cười nói, “Có bạn gái chưa?”.
Lệ Mộ Phàm đứng đơn độc trước cánh cửa sát đất khu nhà, ánh mặt trời rất rực rỡ, thật ấm áp, trên mặt anh là nụ cười thản nhiên, “Bây giờ anh không có hứng thú với phụ nữ!” Anh lười biếng nói, trên khuôn mặt tuấn mỹ thoáng qua nét buồn.
Quả thật không có hứng thú với phụ nữ, lại càng không dễ dàng tin tưởng cái gọi là tình yêu, cảm thấy những cô gái kia đều nhìn đến gia thế cùng vẻ bề ngoài của anh. Cũng có thể là bị Thôi Nhã Lan làm tổn thương, đến nay trái tim anh vẫn còn đau đớn.
“Khó có được những lời này từ miệng của Lệ đại thiếu gia anh! Nói, bị điều gì kích thích?” Úc Tử Duyệt cảm giác Lệ Mộ Phàm khác thường, quan tâm hỏi.
“Nào có cái gì kích thích, đúng rồi, em có chuyển lời giúp anh, họ Thôi kia...” nhớ tới cái tên đó lại cảm thấy chua xót, Lệ Mộ Phàm thử dò hỏi.
“Chưa. Nửa tháng trước Thôi Nhã Lan đã từ chức, bây giờ không ở thành phố...”
“Từ chức?” Tại sao lại từ chức? Cô vẫn rất để ý tới phần công việc này, vì vậy anh đã từng lấy công việc này uy hiếp cô. Nhớ lại mỗi lần cô không nghe lời của anh, anh liền uy hiếp cô. Nếu không nghe lời cô sẽ phải cuốn gói…
Nghĩ đi nghĩ lại, khóe miệng Lệ Mộ Phàm vô duyên vô cớ cong lên, thủy tinh bóng loáng phản chiếu nụ cười của anh, chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc.
“Ừ, từ chức lâu rồi, hình như là mang thai ngoài ý muốn... đến ngoại thành. Hình như đứa bé cũng đã mất… một tháng trước ba cô ấy cũng qua đời… Đúng là một cô gái số khổ...” Trong điện thoại Úc Tử Duyệt tán gẫu với Lệ Mộ Phàm.
“Alo!”
“Lệ Mộ Phàm?”
“Tút...... tút......”
Điện thoại yên lặng hồi lâu Úc Tử Duyệt liền gọi anh vài tiếng, đang trò chuyện lại kết thúc. Úc Tử Duyệt có phần không hiểu, lúc gọi lại đường dây của Lệ Mộ Phàm đang bận.
“Người kỳ quái!” Úc Tử Duyệt không suy nghĩ nhiều, ngoan ngoãn tắt điện thoại di động, sờ sờ bụng, không muốn ngủ, nhẫn nại chờ Lăng Bắc Hàn trở lại...
Trong công viên, Lăng Bắc Diệp vừa uống bia vừa kể lại chuyện Lục Khải Lâm cho Lăng Bắc Hàn nghe. Lăng Bắc Hàn nghe xong rất đỗi kinh ngạc!