“Có đẹp không?”
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Đàm Hi gật đầu. Anh giỏi lắm, biết ve vãn đến cảnh giới cao rồi.
Lục Chinh khẽ cười, không thể nhịn thêm được nữa.
Rất nhanh sau đó căn phòng đã trở nên nóng bừng.
Mỗi lần người đàn ông đều như hung dữ hỏi cô: “Lần sau em còn dám nữa không?”
Mới đầu Đàm Hi còn miễn cưỡng giữ cân bằng lực lượng được với anh, mấy năm nay có rèn luyện thể lực cũng không phải phí công vô ích, nhưng sau đó không chống chịu lại được nữa, liên tiếp thất bại rút lui.
Giống như hai quần đối địch, chém giết đến hưng phấn, chiến đấu kịch liệt.
Không biết dằn vặt đến tận mấy giờ, Đàm Hi giống như được vớt lên từ hồ nước, Lục Chinh cũng không tốt đẹp gì, cánh tay toàn là vết cắn, sau lưng toàn là vết máu do móng tay cào ra.
“Chậc” Nghiêng cánh tay ngồi bên mép giường, nhìn toàn thân mình trong gương, Lục Chinh không khỏi hít một ngụm khí lạnh, “Nhóc con, sớm muộn gì cũng sẽ cắt trụi móng vuốt của em”Đàm Hi xoa eo, ngồi dậy, hung dữ khua móng vuốt về phía anh.
Đồ đàn ông thối tha, còn muốn trói tay cô lại, không có cửa đâu!
“Nếu anh không cố ý thả lỏng thì em có giấy ra được không?”
Lục Chinh châm một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay.
“Anh nói cai thuốc rồi cơ mà?” Đàm Hi liếc nhìn anh. Thấy lên tấm lưng loang lổ của anh, ánh mắt lóe lên, một thứ tâm trạng có tên là áy náy hiện lên rồi biến mất rất nhanh.
Đúng là cô đã ra tay quá mạnh rồi, ừm, lần sau sẽ nhẹ tay hơn…
“Anh không hút” Anh chỉ ngửi mùi thối.
“Vết chai tay do hút thuốc càng lớn hơn rồi” Đàm Hi cướp lấy điếu thuốc. Lục Chinh sợ làm cô bị bỏng nên không động đậy, cũng không giành lại, nghiến răng hàm, đổ nhóc điên này!
Đàm Hi đã lâu rồi không hút thuốc, hít một hơi thuốc như vậy suýt nữa bị sặc.
Lục Chinh giành lại, dập thuốc vào gạt tàn thuốc, “Đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi mà còn không chịu học cho tử tế” Nói xong, thẳng tay tắt đèn, “Đi ngủ.”
“Đợi đã!”
“Không muốn ngủ à? Hay là thêm lần nữa nhé?” Người đàn ông cười gian tà.
Khóe miệng Đàm Hi khẽ giật: “Thay ga giường đã”
Lục Chinh lại bật đèn đầu giường lên, xuống giường đi tìm ga giường sạch.
Đàm Hi đưa áo choàng tắm cho anh, “Mặc vào”
“Xuy..” Ánh mắt ngạo nghễ đó dường như đang nói, có phải chưa nhìn thấy bao giờ đầu, còn xấu hổ gì chứ?
Thay ga giường xong, Lục Chinh ném ga giường bẩn vào phòng tắm, sau đó ôm lấy Đàm Hi: “Chúc ngủ ngon, nhóc con”
“Chúc ngủ ngon, Đại Điềm Điềm”
Một đêm ngủ ngon không mộng mị, Đàm Hi ngủ đến khi mặt trời lên cao, gọi điện cho Lâm Tâm, thư ký Tổng tài mới nhậm chức, “Hôm nay tôi không đến Thịnh Dụ, có chuyện gì thì gọi điện thoại
“Phòng kế toán đã có phản hồi về thanh lý đầu tư của Thiên Dụ, tôi gửi email cho cô nhé?”
“OK”