Giờ tan việc, Diệu Tinh không muốn chen chúc với mọi người trong thang máy, dứt khoát chọn thang bộ. Trong cầu thang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gót giày của Diệu Tinh giẫm lên mặt đất. Đang đi, không biết cô đạp trúng thứ gì, cả người Diệu Tinh mất thăng bằng.
“Á!” Diệu Tinh hét lên một tiếng, lăn từ trên cầu thang xuống. Ngôn Tình Ngược
Hạ Cẩm Trình làm xong việc ở tầng 23, cũng định đi cầu thang lên xem Tiêu Lăng Phong, không ngờ vừa mới chậm chạp bước lên bậc thang, đã nghe một tiếng thết thê thảm, ngay sau đó nhìn thấy một cô gái đang lăn trên cầu thang.
Đầu và cùi chỏ của Diệu Tinh không ngừng đụng vào bậc thang, gây ra cơn đau toàn thân. Cuối cùng lăn đến chân Hạ Cẩm Trình, đụng vào chân anh mới dừng lại.
Hạ Cẩm Trình sững sờ nhìn Diệu Tinh. “Cô ổn không?” Một lúc lâu sau anh mới có phản ứng, cúi người đỡ cô dậy. Nhìn thấy gương mặt Diệu Tinh thì anh đột nhiên nhớ ra, đây là cô gái anh nhìn thấy trong phòng làm việc của Tiêu Lăng Phong. “Cô có sao không?” Nhìn trán Diệu Tinh bị đụng đến bầm đen, anh hỏi?”
“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc lắc đầu, trong nhất thời không đứng lên nổi.
“Cô có chuyện gì sao?” Hạ Cẩm Trình nhìn mặt Diệu Tinh. Trên má hơi sưng còn có vết trầy, xuất hiện ở đây, phải là nhân viên nơi này rồi.
“Không có gì.” Diệu Tinh nhìn người trước mặt cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được là ai.
“Tôi đỡ cô, không thể cứ ngồi dưới đất mãi được!” Hạ Cẩm Trình thật cẩn thận dìu Diệu Tinh lên, nhìn xa xa một chút có vết son môi, anh đã đoán được, là có người cố ý sắp đặt rồi. “Sao cô không đi thang máy?”
“Tôi… Không quen.” Diệu Tinh cúi đầu cười khẽ, chân vừa chạm đất, một cơn đau đớn bén nhọn kéo đến. “Ui da!” Diệu Tinh nhỏ giọng kêu đau.
“Có phải trặc chân hay không.” Hạ Cẩm Trình khom lưng xem mắt cá chân Diệu Tinh một chút. “Tôi bế cô xuống, cô như vậy nhất định là không thể bước đi được rồi.”
“Chuyện này…”
“Yên tâm đi, tôi không có ý xấu.” Hạ Cẩm Trình mỉm cười dịu dàng.
“Tôi không phải ý này, chỉ sợ làm phiền anh!” Diệu Tinh nhỏ giọng nói.
“Không sao cả.” Hạ Cẩm Trình bế Diệu Tinh lên, cẩn trọng đi xuống, đặt cô trên một cái ghế gần đây. “Tôi học y ở đại học, nên cô không cần phải sợ, tôi xem giúp cô một chút, rất nhanh sẽ tốt hơn.” Hạ Cẩm Trình từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí cởi giày Diệu Tinh.
Diệu Tinh ngồi đó, tay nắm chặt cái ghế, không phải sợ, mà bởi vì đau lòng. Đã từng… Có một bé trai ấm áp như mặt trời cũng hết lòng chăm sóc cô như thế, nhưng… Diệu Tinh cắn cắn môi.
“Mộ Thần…” Diệu Tinh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nỉ non.
Tay Hạ Cẩm Trình hơi cương cứng, sau đó từ từ ngẩng đầu lên. “Cô nói gì?”
“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”
“Chỉ là việc nhỏ thôi.” Hạ Cẩm Trình nói xong. Đột nhiên dùng sức bẻ chân Diệu Tinh một cái, cơn đau đớn bén nhọn qua đi, chưa từng bị đau đến thế.
“Ừm!” Diệu Tinh cắn chặt răng để kiềm chế mình.
“Tốt rồi, hiện tại đã không sao!” Hạ Cẩm Trình nói xong, giúp Diệu Tinh mang giày vào.
“Đừng!” Diệu Tinh vội vàng đưa tay muốn ngăn anh lại. “Làm sao có thể không biết xấu hổ như thế, tôi tự mang là được rồi!”
“Để tôi làm cho!” Hạ Cẩm Trình dịu dàng cười một tiếng, nâng chân Diệu Tinh lên, giúp cô mang giày vào.
Đinh! Thang máy dừng lại, cửa thang máy không một tiếng động mở ra, thấy hai bóng dáng ở đối diện, Tiêu Lăng Phong dừng lại bước chân đang muốn bước ra, nhìn bộ dạng “nhu nhược” của Diệu Tinh. Một nụ cười nguy hiểm tràn ra khỏi môi anh, Trình Diệu Tinh, cô quả thật không đơn giản…
========