Vệ Thiều Âm vẫn còn đang rất kích động.
Hạ Lăng nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ gửi lời nhạc hoàn chỉnh cho anh.”
Anh gật đầu như giã tỏi, thái độ đối với cô giống như từ dạy dỗ cháu đích tôn thành tôn kính tổ tiên vậy, anh ân cần tiễn cô rời khỏi phòng thu âm, lên xe của Lệ Lôi.
Lệ Lôi lái xưa đưa cô về nhà.
Cô đi đằng trước, vừa đẩy cửa vào nhà đã thấy Nhị Mao ngậm con mèo con mà cô đem về trong miệng, trên miệng và trước ngực đều là máu.
“Nhị Mao mày làm gì vậy?” Hạ Lăng hoảng sợ, không kịp thay giày, bước nhanh tới trước mặt nó, giơ tay muốn đoạt lại mèo con từ trong miệng nó.
Nhị Mao ngậm con mèo trong miệng, nhẹ nhàng nhún người một cái tránh đi.
Tim Hạ Lăng run rẩy, ánh mắt cô gắt gao nhìn chằm chằm vào con mèo trong miệng nó, mèo con toàn thân mềm nhũn cúi đầu, cũng không biết là còn sống hay đã chết. “Nhị Mao mày không được ăn nó!” Cô lại hét lên, lần nữa xông lên phía trước.
“Tiểu Lăng!” Lệ Lôi kéo cô lại.
“Buông tôi ra!” Hạ Lăng phẫn nộ hét.
Lệ Lôi kéo cô rồi xoay người cô lại, để cho cô đối diện với anh, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: “Em dám cướp đồ trong miệng mãnh thú, em điên rồi sao!”’ Cho dù Nhị Mao là con báo của anh, cho dù nó trung thành và tận tâm có thể để anh nắm giữ tính mạng nó, nhưng Tiểu Lăng thì không như vậy, anh không thể để cho Tiểu Lăng gặp một chút nguy hiểm nào.
“Bốp”, Hạ Lăng tát anh một cái.
Đầu Lệ Lôi bị đánh nghiêng qua một bên.
“Anh nhìn con báo tốt mà anh đã nuôi đi!” Cô cực kỳ tức giận, máu nóng từng đợt dâng lên đỉnh đầu: “Quả nhiên là chủ nào sẽ có loại thú cưng như vậy! Còn làm trò nói lời ngon ngọt nhỏ nhẹ với tôi, hứa hẹn sẽ bảo vệ nó, nhưng sau lưng thì sao?! Các người rất hài lòng đúng không, cảm giác khi ức hiếp người yếu đuối có phải thoải mái lắm không?! Đều là cầm thú!”
Lệ Lôi trầm mặc nghe cô mắng.
Từng tiếng, từng tiếng giống như găm vào lòng anh.
“Hóa ra, trong lòng em anh là người như vậy.” Anh thấp giọng nói.
“Nếu không anh cho là như thế nào?!” Cô tức giận đến hai mắt đỏ bừng, lại xoay người đi tìm Nhị Mao và mèo con, trong lúc cô bị Lệ Lôi kéo lại, mèo con có bị Nhị Mao ăn hay không? Không… Trước đó mèo con đã bị cắn chết rồi, lúc nãy trên miệng Nhị Mao đều là máu, kinh khủng như vậy.
Nước mắt Hạ Lăng rơi xuống.
Nhưng mà, ánh mắt của cô dừng lại ở một góc của phòng khách.
Ở đó, trên tấm thảm lông trắng như tuyết, Nhị Mao nhẹ nhàng đặt con mèo xuống thảm, nó vươn đầu lưỡi liếm sạch vết máu trên người mèo con. Con mèo nhỏ hơi giật giật, nhẹ nhàng “meo” một tiếng.
Hạ Lăng ngây ra.
Sau đó điều làm cho cô khiếp sợ hơn là… Mèo con nghiêng đầu nhìn con vật to lớn bên cạnh nó, thân thể nho nhỏ tiến lại gần thăm dò, đầu lưỡi nó nhẹ nhàng liếm móng vuốt của Nhị Mao.
Đây… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?!
Nhị Mao quay đầu lại, nhìn Hạ Lăng, lại nhìn Lệ Lôi, rồi chậm rãi bước đi.
Hạ Lăng vội vã xông lên xem xét mèo con, thấy nhóc con kia lông bóng loáng mà sạch sẽ, nhìn qua cũng không có vết thương nào, chỉ là cái chân sau có chút không ổn, bị vô lực kéo lê, bên trên có một đường rất sâu còn đang rướm máu.
Ý nghĩ đầu tiêm trong đầu cô là miệng vết thương này là do Nhị Mao cắn.
Nhưng miệng vết thương quá sâu lại bằng phẳng, nhìn thế nào cũng giống như bị đồ sắc bén như mấy loại dao gọt trái cây cắt vào chứ không giống như bị cắn. Hơn nữa lượng máu chảy ra cũng không nhiều, nhìn thế nào cũng không hợp với lượng máu lan tràn trong miệng và trên ngực của Nhị Mao, kinh khủng như vậy.
Vậy máu trên miệng Nhị Mao từ đâu mà ra?
Hạ Lăng quay đầu nhìn trong phòng, theo một đường máu kia nhìn thấy hiện trường vụ việc… Trong phòng khách, một đống mảnh thủy tinh lớn rơi đầy đất, cách không xa đống thủy tinh đó có một đống mảnh vỡ, chỗ vỡ sắc nhọn có không ít máu.
Hình như cô đoán ra gì đó, lại không dám tin, muốn đi tìm Nhị Mao.
Nhị Mao im lặng nằm trên ban công, đầu cúi xuống thấp, đang từng chút từng chút liếm vết máu trên người mình.
Những loài động vật họ mèo đều thích sạch sẽ, mặc dù miệng bị thương nhưng nó vẫn muốn cố gắng giữ vững hình tượng uy nghiêm của mình.
Hạ Lăng ngồi xổm xuống trước mặt nó.
“Nhị Mao, cho tao xem miệng của mày đi.” Cô dịu dàng nói.
Nhị Mao hờ hững nhìn cô một cái, nó nhe răng, phát ra một tiếng gầm nhẹ uy hiếp. Lúc mãnh thú bị thương rất ghét người khác đến gần mình, cho dù người trước mặt là người phụ nữ của chủ nhân. Nó cố gắng không cắn xé cô, nhưng toàn thân đều lộ ra vẻ không kiên nhẫn. Người phụ nữ này và cả con mèo con kia của cô cộng lại cũng không đủ để nó nhét kẽ răng đâu.
Nhị Mao quyết định không chấp nhặt với cô.
Mắt Hạ Lăng nghiêm lại, lúc nó nhe răng cô đã nhìn thấy nó thật sự bị thương, vết thương của nó còn nghiêm trọng hơn so với mèo con! Cho nên mới chảy nhiều máu như vậy. Trong đầu cô đoán ra một chút sự việc, có lẽ là mèo con bị đống mảnh thủy tinh kia rơi trúng chân sau, bị đè ép, sau đó Nhị Mao mới mạo hiểm làm mình bị thương, dùng miệng ngậm những mảnh vỡ ra, rồi ngậm mèo con cứu nó ra ngoài?
Nếu thật sự là như vậy…
Trời ạ, vừa rồi cô không phân rõ đúng sai đã tát Lệ Lôi một cái, chẳng phải là trách nhầm anh sao?
Theo bản năng, cô tìm kiếm bóng dáng Lệ Lôi trong phòng khách, nhưng không biết anh đã đi từ lúc nào.
Trong lòng cô thấp thỏm, người đàn ông giống như anh, mặc dù luôn lười nhác cười cười, giống như không để ý đến bất cứ điều gì, nhưng anh tuyệt đối là một trong những người kiêu ngạo nhất trên đời, sự kiêu ngạo của anh đã khắc vào cốt tủy rồi, thậm chí còn không biểu hiện ra bên ngoài một chút nào. Anh như vậy, không hiểu khi bị cô tát một cái, thì sẽ như thế nào?
Cô cực kỳ áy náy, không biết phải làm sao.
Nhị Mao vẫn nằm trên ban công liếm vết thương.
Con mèo nhỏ cũng liếm cái chân sau bị thương của mình.
Vậy Lệ Lôi đâu? Có phải cũng tự mình chữa vết thương hay không?
Không biết vì sao, lúc nghĩ như vậy, trong lòng cô lại đau đớn. Không ai hiểu mùi vị bị người khác hiểu lầm hơn cô, đời trước, bởi vì bị người yêu thương nhất hiểu lầm là hung thủ giết người, cô mới tuyệt vọng suy sụp, bây giờ sao cô lại có thể tùy tiện đổ cho người khác như vậy?
Tay Hạ Lăng nhẹ nhàng nắm chặt, không được, cô phải đi tìm Lệ Lôi giải thích.
Cô mở danh bạ điện thoại, muốn tìm số của anh để gọi điện, nhưng tìm một lúc cũng không thấy, lúc này cô mới nhớ ra sau khi chia tay không lâu, cô đã xóa mất số điện thoại của anh rồi.
Cô đứng đó một lúc lâu, lấy hết dũng khí đi ra ngoài, gõ cửa căn nhà bên cạnh.
Gõ hồi lâu cũng không có người trả lời.
Hạ Lăng đoán, có lẽ anh không về nhà? Anh đến chỗ khác? Nghĩ như vậy, cô hụt hẫng chậm rãi buông tay xuống, xoay người đi về.
Cô mới đi vài bước.
Cánh cửa nhà bên cạnh chợt mở ra.
“Này.” Giọng đàn ông vang lên. “Mới gõ vài cái đã không đợi được? Một chút kiên nhẫn em cũng không có hay sao?”
Cô kinh ngạc một chút, quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Lôi đứng ở cạnh cửa, thân hình cao lớn dưới ánh đèn càng có vẻ hoàn mỹ không tỳ vết. Chỉ có một điều duy nhất không hoàn mỹ đó là, một bên mặt của anh vẫn còn dấu đỏ rất rõ ràng do khi nãy cô tát anh để lại.