Con Gái Cũng Có Thể Trở Nên Mạnh Mẽ

Chương 8



8.

Những ngày tôi thi ĐH trời đổ mưa như trút nước, Hoắc Hi đưa đón tôi mỗi ngày.

Mà bố mẹ tôi lại quên hẳn đứa con gái là tôi, chưa một lần xem qua tôi sống ch-t như thế nào.

Bà nội Hoắc thân thể ngày càng kém, Hoắc Hi cương quyết đem bà đến bệnh viện.

Lấy thành tích khi thi tốt nghiệp cấp ba, tôi đứng thứ hai toàn trường, ưu tú xếp hạng năm toàn thành phố, tôi đã trúng tuyển vào ĐH B.

Thư thông báo trúng tuyển gửi về, bà Hoắc khuôn mặt nhăn nheo khóc giàn giụa nước mắt.

Bà đã gầy đến không thể tưởng tược được, cầm bất cứ đồ vật gì tay cũng run run.

Bà Hoắc một lần lại một lần vuốt ve những câu chữ được in trên thư báo, bà không biết chữ, nhưng vô cùng nghiêm túc nâng niu.

Tôi dựa vào lòng bà, khóc mãi không thôi. Những ngày này bác sĩ đã ngừng cho bà uống thuốc, nói với chúng tôi bà muốn ăn gì thì hãy để cho bà ăn thoải mái đi.

Hoăc Hi khi nhận được thông báo từ bác sĩ, anh ấy thức trắng đêm ngồi ở hàng lang bệnh viện.

Anh là nam tử hán chỉ đổ máu không đổ lệ, mắt anh hằn rõ những tơ máu, trên mu bàn tay in thật sâu những dấu răng.

Bà nội Hoắc cả đời không được đi học, không được tiếp xúc với sách vở, tính cách tháo vát. Chồng mất khi còn đôi mươi bà không tái giá, ở vậy nuôi con. Đến khi con trai mất, con dâu bỏ đi, bà chỉ còn lại một đứa cháu trai tuổi nhỏ, bà nhặt ve chai để nuôi lớn Hoắc Hi.

Cây tựa cành cong, Vương Gia Đống thấy bà già yếu nhanh tay muốn cướp tiền của bà, bà vậy mà nhanh trí đối ứng lừa cho Hoắc Hi một cô vợ nhỏ.

"Con gái à, bà biết cháu không cam lòng ở bên cạnh Hoắc Hi." Bà vuốt tóc tôi, thở dài rồi cười:"Hai đứa nhỏ các con ngốc nghếch dùng mánh khoé muốn lừa gạt bà già đây, bà biết các cháu chưa hề động phòng. Bà già này sống nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không phân biệt cô nương chưa chồng cùng cô vợ nhỏ sao?"

Đúng vậy, bà ấy biết rõ ràng lúc ấy tôi đang tuyệt vọng mới bám víu lên con đò chòng chành này là bà cùng với Hoắc Hi, nhưng vẫn đối xử tốt với tôi.

Bà mua đủ thứ cho tôi ăn uống,ở bên tôi động viên mỗi đêm khi tôi thức trắng luyện đề thi.

Tôi đau bụng kinh cả đêm nhức mỏi không ngủ được, cũng là bà nội Hoắc ôm tôi, dùng đôi tay thô ráp chai sạn ấy mà xoa bụng cho tôi. Là bà dụ ngọt tôi, bé Điềm à, lửa thử vàng, gian nan sẽ qua là trái ngọt.

Tôi khóc mãi không ngừng, nghẹn ngào nói với bà:"Bà nội, bà yên tâm, dù con đã thi xong ĐH, con vẫn sẽ ở bên cạnh Hoắc Hi."

Bà lắc đầu:"Hoắc Hi tính tình ương bướng, con cũng bướng bỉnh, hai đứa không thích hợp. Chờ đến ngày bà nhắm mắt xuôi tay, con thủ linh bà đủ bảy ngày rồi đi đi thôi. Sau này con đặt chân đến thành phố rộng lớn, gặp qua nhiều người, sẽ mau quên chuyện này thôi."

Tôi khóc không nói nên lời, một mực lắc đầu. Tôi biết rõ trong cuộc đời của tôi khó mà gặp được người như bà nội Hoắc, cũng không gặp chàng trai như Hoắc Hi. Hai chúng tôi dù nằm cùng trên một chiếc giường, anh ấy cũng không chạm đến tôi dù chỉ một ngón tay.

Tinh thần bà nội Hoắc hôm nay minh mẫn, vỗ vỗ vai tôi cùng tôi kể lại những câu chuyện cũ.

"Con gái à, bà biết con trong lòng uất hận, con oán trách cha mẹ của con. Là người mà, dù sao cũng phải nhìn về phía trước. Bà có một anh trai, phía dưới lại có một em trai nữa, bà là con gái trong mắt cha mẹ của bà chẳng đáng một xu."

"Bọn họ muốn lấy tiền sính lễ ăn hỏi của bà để mua nhà ở cho anh trai, lại muốn bòn rút từ gia đình chồng của bà mót bao nhiêu được thì mót cho em trai bà cưới vợ."

"Chúng ta là thế hệ đi trước lại hậu hơn thế hệ trẻ sau này, tựu chung người phụ nữ đời đời đều như vậy, đều phải vì anh em trai mà tích tiền tích bạc. Bà đem tiền sính lễ của bà vào trong nội thành mua nhà, cha mẹ bà đánh đuổi tới tận cửa, mắng chửi bà là thứ bất hiếu."

"Thế nhưng cuộc đời vốn dĩ là thế, anh trai bà sống không nên thân, em trai thì bất hiếu, rốt cuộc thì chẳng phải hai người già bọn họ còn phải trông cậy vào bà cơm nước hiếu tử sao? Người khác nói bà là nhu nhược đấy, khó khăn lắm bản thân mới sống tốt lên, hãy để bọn họ hối hận đi."

"Con gái à, nếu con đã thấu thì đừng nhớ tới những thứ rách nát kia nữa. Sống cho thật tốt, để cha mẹ của con sáng mắt, làm rạng rỡ tổ tông chính là con Vương Tiểu Điềm, chứ không phải hạng người bùn nhão không thể trét nổi tường như thằng ranh con Vương Gia Đống kia. Nhãi con thối tha đó, sớm muộn gì nó cũng sẽ được nếm mùi đau khổ."

Tôi nắm chặt tay bà:"Vâng, nội ơi, con nhất định sẽ sống thật tốt!"

Hoắc Hi đi vào thu dọn đồ, chúng tôi cùng nhau về nhà.

Chúng tôi vừa bước chân về đến toà nhà, liến thấy mặt bố mẹ tôi cùng Vương Gia Đống đang ngồi thừ mặt ở phía trước.

Vương Gia Đống hào hứng:"Chị à! Rốt cuộc mày cũng trở lại! Nghe nói trường học khen thưởng cho mày hai vạn tệ, còn có học bổng nữa, có đúng không vậy?"

Tiền tiền tiền!! Bọn họ giống y hệt c h ó hửi p h â n, nghe được mùi tiền liền mò tới.

Bố tôi đi tới, mặt mày nhăn nhó không vui:"Đưa tiền thì mày không biết gửi về nhà à? Đúng là nuôi ra một đứa vô ơn, chẳng lẽ mày muốn tiện nghi cho Hoắc gia? Đều nói con gái hướng ngoại, cái này là còn chưa cưới gả đấy, mà nó đã đưa cù chỏ tay ra bên ngoài rồi."

Mẹ tôi vội tới giảng hoà, kiếm cái cớ cười nói:"Bé Điềm à, bố mẹ đã hỏi qua phía nhà trường rồi. Tiền thưởng chuyển hết vào tài khoản của con, còn còn trẻ người non dạ nhỡ bị người ta lừa thì sao, đưa đây cho bố con cất giùm cho."

Ba tháng không thấy bóng dáng, vừa gặp chính là đòi tiền, thật nực cười làm sao.

"Đều cút cho tao!" Bà nội Hoắc giận run run:"Giấy trắng mực đen viết rõ ràng, bé Điềm nó đã là cháu dâu của tao, Vương gia chúng mày với nó chẳng còn quan hệ gì nữa!"

Bà đi không được nữa, nằm trên vai Hoắc Hi dùng hết sức bình sinh che chở cho tôi.

Bố tôi rít thuốc, phì phèo thở ra:"Sao có thể nói như thế được, con gái tôi đi theo cháu trai bà, nhà tôi còn chưa nhận được xu teng nào. Bây giờ nó thi đậu ĐH, bà con làng trên xóm dưới đều đến hỏi thăm. Hiện tại sính lễ của nó có người trả giá lên hai mươi vạn rồi đấy!"

Hoắc Hi trầm mặt xuống nhấc chân đá ông ta văng ra ngoài, cõng bà nội Hoắc lên lầu.

Tôi đứng chặn ông ta ngay cửa, lạnh nhạt nói:"Tôi đã ngủ với Hoắc Hi! Trong bụng cũng có con của anh ấy, để xem xem ai dám bỏ ra hai mươi vạn tiền sính lễ cưới tôi đây?"

Vương Gia Đống gào lên:"Bố, con đấy nhất định đang nói dối. Tranh thủ thời gian mau đi bắt lại người của Hoắc gia, đợi chúng vào cửa là không làm ăn gì được. Cứ cho là nó đang mang thai, thì bà già kia cũng phải xì ra cho chúng ta mười vạn chứ."

Lòng tham tiền tài của bọn họ vượt qua cả suy nghĩ của tôi, đồng tiền khiến họ phát điên, lương tâm bị chó ăn!

Mẹ của tôi chạy tới chụp tay tôi, bà ấy rất khoẻ. Để cho bố tôi cùng thằng em xông vào trong nhà, muốn bắt bà nội Hoắc cùng Hoắc Hi.

Mẹ tôi vai nài:"Điềm à, con là người nhà họ Vương, con nên suy nghĩ vì em trai con. Vương Gia Đống ở trường đánh nhau với bạn học, bên nhà kia yêu cầu bồi thường mười vạn mới chấp nhận hoà giải, bằng không thì em con bị đuổi học. Con xem em con còn nhỏ, không đọc sách không đến trường làm sao mà được! Con là chị nó, con phải giúp nó, tương lai nó sẽ ghi nhớ công lao của con."

"Mẹ im đi! Con xin mẹ im đi!" Mẹ tôi giống hệt như muốn bức tôi phát điên, tôi dùng toàn bộ sức lực đẩy bà ra, chạy như điên lên trên lầu.

Tôi vọt lên tới tầng năm, nghe được tiếng Hoắc Hi thống khổ hét to:"Bà nội!"

Bà nội Hoắc nằm sõng xoài trên mặt đất, sắt mặt trắng bệch, miệng vương vệt máu.

Hoắc Hi đánh nhau với bố tôi và thằng khốn Gia Đống. Ông ta không biết làm như thế nào đưa tay ra đẩy anh ấy một cái ngã xuống lầu, Hoắc Hi ngã xuống trúng vào đống thuỷ tinh vỡ nằm trong cầu thang, trên tay bê bết máu.

Tôi lao tới cầm lên một mảnh thuỷ tinh vỡ, dí vào bọn họ hét lên:"Cút! Đều cút hết đi! Nếu không tôi gi-t hết các người!"

Bọn họ bị tôi doạ, cun cút dựa sát tường tháo chạy.

Tôi cùng Hoắc Hi đỡ bà, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Bà nội Hoắc cầm lấy tay hai đứa tôi, nước mắt lăn dài:"Đi, bán nhà đi! Đừng hận, sống cho tốt... "

Bà nội nhắm mắt lại, viễn viễn không còn tỉnh lại được nữa rồi.

Chúng tôi đi đến bệnh viện, Hoắc Hi được bác sĩ chẩn đoán thương tật cấp độ ba, về sau không thể mang vác xách đồ nặng.

Tôi hoàn toàn sụp đổ ở bệnh viện, cầm con dao gọt trái cây lao ra ngoài.

"Tôi muốn gi-t hết bọn họ!"

Hoắc Hi vội đoạt lấy con dao trong tay tôi, gắt gao ôm chặt tôi vào lòng:Em bình tĩnh lại đi! Không thể vì bọn họ mà huỷ đi tương lai của bản thân mình!"

- - -

Tiễn đưa bà nội Hoắc, tôi tê dại quỳ gối thẫn thờ trước linh cữu của bà.

Hoắc Hi nắm tay tôi:"Đừng chờ đến khai giảng, hiện tại đi ngay đi. Tiểu Điềm, hãy vứt bỏ hoàn toàn những thứ đáng hận này đi. Như trong sách đã nói ấy, em nhất định sẽ có được tươi lai tươi sáng hơn."

Chúng tôi đi đến đồn cảnh sát, cảnh sát lên tiếng đề nghị hai bên hoà giải. Mẹ tôi quỳ rạp trên mặt đất dập đầu với tôi, bố tôi nghiến răng hỏi có phải muốn bức ch-t hết bọn họ hay không.

Cuối cùng Hoắc Hi chấp nhận chủ trương hoà giải, tình thế dịu xuống.

Hoắc Hi bảo, tôi đã thi đậu ĐH rồi, không muốn nhưng thứ này gây ra điều bất lợi, ảnh hưởng đến cuộc sống ĐH của tôi.

Tôi khóc hỏi anh:"Dựa vào cái gì, anh nói dựa vào cái gì????"

Có phải ai sinh ra trên cõi đời này đều đau khổ, hay chỉ mình tôi đau khổ.

Vương Tiểu Điềm ơi là Vương Tiểu Điềm, cái tên này chỉ mang đến cho tôi vô cùng vô tận đau khổ nhục nhã, không hề có chút ngọt ngào nào!