Liên tục mấy ngày, Khinh Vũ không bước ra khỏi tẩm cung nửa bước. Suốt ngày ở thư phòng đọc sách. Mỗi ngày trên bàn trang điểm luôn có một cành hoa mẫu đơn đỏ thắm, nhưng mà, hoa đẹp như xưa, không người thưởng thức.
"Bẩm công chúa!" Thái giám ở ngoài cửa lên tiếng.
"Nói!"
"Công chúa điện hạ, Quốc vương và vương tử nước Vô Lỗi đã đến kinh đô. Hoàng thượng hạ chỉ để công chúa trang điểm, thay phục trang cùng ngài đi nghênh đón."
Rốt cuộc đã tới sao? Tốc độ thật đúng là rất nhanh. Không một chút tức giận, Khinh Vũ thả quyển sách trong tay xuống. Hướng về phía tẩm cung, thái giám khiếp đảm đi theo sau lưng nàng. Mấy ngày trước đây nghe A Hải bên cạnh hoàng thượng nói, công chúa không lấy chồng chọc mặt rồng giận dữ. Công chúa cũng chưa từng có sắc mặt tốt. Ngay lúc này nhìn sắc mặt công chúa hết sức bình thản, chẳng lẽ công chúa đã nghĩ thông suốt? Cũng đúng, vương tử Vô Lỗi anh tuấn tài năng, cô gái nào nhìn mà không động tâm? Công chúa e rằng ngày đó chỉ là xấu hổ thôi...
"Công chúa, cho tiểu nhân bẩm báo." Thái giám vẫn thận trọng như trước.
"Nói!" hiện giờ nói cái gì nàng nghe cũng không lọt, đầu óc của nàng chỉ có hình bóng của người kia.
"Nghe thám tử hồi báo, Quốc vương nước Vô Lỗi mang theo rất nhiều sính lễ đến đây! Nhất định là muốn cầu hôn rồi!" Nói như vậy, công chúa sẽ vui vẻ không ngớt chứ.
Dừng bước lại, Khinh Vũ quay đầu nhìn thái giám phía sau, "Đi, đến Hoảng Hương Các, gọi Mi Nhi cô nương cùng đi với ta!"
Thanh âm lạnh buốt, khiến cho thái giám cảm thấy Khinh Vũ không có đến một tia vui mừng. Ngược lại có chút thịnh nộ. Hôm nay vẫn là không nên quấy rầy công chúa, tiếp chỉ rời đi mới là thượng sách.
Trên đại điện.
Nạp Lan Khiếu tóc bạc trắng ngồi đối diện Khinh Thư. Đôi mắt nhìn chằm chằm Khinh Vũ đang ngồi bên cạnh. Khinh Vũ như có điều suy nghĩ, vốn không để ý ánh mắt như ưng kia.
Chẳng trách nhi tử khi trở về liền quấn quít hắn muốn tới cầu hôn, quả nhiên là một cô gái xinh đẹp! Nhưng mà cô gái này dường như không thích cười. Luôn là sầu mi khổ kiểm. Nạp Lan Khiếu từ đáy lòng yêu mến Khinh Vũ. Trên người nàng hoàn toàn không có vẻ gượng ép. Quay đầu nhìn nhi tử hắn, tiểu tử ngốc này, làm sao có thể nhìn chằm chằm một cô nương như thế chứ?
Nhìn đại điện hạ Nạp Lan Cửu ngồi chung, lòng của Mi Nhi chợt loạn lên. Thảo nào Khinh Vũ đồng ý phải gả, đích thật là một nam tử anh tuấn, nam tử như vậy, nhất định có thể làm Khinh Vũ hạnh phúc, ánh mắt của Khinh Vũ thật là ôn nhu, có lẽ mình có thể yên tâm rồi. Đã mấy ngày nay, nàng không ngừng thêu tấm vải đỏ kia. Nàng nhất định sẽ làm khăn che dành cho ngày đại hôn của Khinh Vũ.
"Như vậy, ta cùng Cửu về nước trước, chuẩn bị cho ngày cưới Khinh Vũ công chúa." Tiếng cười vang vọng trong đại điện.
Bá quan và người hầu quỳ xuống, "Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng Khinh Vũ công chúa."
Hốt hoảng, Khinh Vũ và Mi Nhi chỉ nghe được mấy câu sau cùng. Rốt cuộc có thể bình tĩnh sao? Quay đầu nhìn vẻ mặt vui thích của hoàng huynh, khoé miệng khẽ kéo lên, Khinh Vũ đứng dậy, gật đầu. Mỉm cười nhìn Vô Lỗi quốc vương và vương tử. Cõi lòng nàng tan nát thành từng mảnh, từng mảnh.
"Hoàng huynh, ta mấy ngày sau xuất giá?" Vô Lỗi quốc vương nóng lòng muốn phải lặp tức về nước chuẩn bị hôn lễ, đoàn người rời đi. Khinh Vũ hướng về phía Khinh Thư nói muốn đi ngự hoa viên một chút. Thời tiết đã gần vào đông, trong hoa viên chỉ còn lơ thơ vài đoá hoa, chỉ có hoa mai vàng tranh nhau đua nở.
"Nói đi, có điều kiện gì?" nhìn đoá hoa mai vàng, Khinh Thư chậm rãi mở miệng. Trên thế giới này, hắn hiểu rõ nhất muội muội của mình. Khinh Vũ bản tính cố chấp, không ai có thể tuỳ ý thay đổi chủ ý của nàng.
"Ca ca, ta và huynh trong lúc này, không nên bàn luận về điều kiện không phải sao?" Thương tâm nhìn bóng lưng của anh trai, Khinh Vũ biết, ca ca luôn yêu thương mình khi còn nhỏ đã biến mất. "Được rồi, xin hoàng thượng tứ hôn (gả)!"
"Ai?" nghe lời Khinh Vũ nói, Khinh Thư trong lòng như bị một đôi tay bóp chặt, lòng của ta, muội muội khi nào mới hiểu.
"Lãnh Cố Kỵ và Lôi Mi Nhi!" giả vờ như không có gì, Khinh Vũ nói.
Lãnh Cố Kỵ và Lôi Mi Nhi? Vô tình nghe được bọn thị vệ bàn tán, Lãnh Cố Kỵ dường như thích Lôi Mi Nhi. Ừ, Lãnh đại ca cũng xem như người có công lớn, hắn vốn định phong một chức quan cho hắn ta làm, thế nhưng hắn ta không đồng ý, nói cái gì mà chỉ cần ở bên cạnh hoàng thượng và công chúa là đủ rồi. Lãnh đại ca tuổi đã cao còn chưa kết hôn, mà Lôi Mi Nhi cũng đã sớm qua tuổi thành thân, nếu Lãnh đại ca thật sự thích nàng, tác hợp bọn họ một đôi cũng không tệ.
"Ý hoàng thượng như thế nào?" Khinh Vũ không biết ca ca đang suy nghĩ gì, thế nhưng nàng nhất định phải thuyết phục ca ca đáp ứng thỉnh cầu này. Nàng muốn cho Mi Nhi rời cung, rời khỏi nơi giống như lồng giam này.
"Việc này, chỉ cần Lãnh đại ca không có ý kiến, trẫm cho phép!"
"Mặc kệ hắn có ý kiến hay không, Mi Nhi chỉ có thể gả cho Lãnh Cố Kỵ!" Nàng hiểu rõ trong lòng nàng ta yêu là hắn. Nàng làm sao có thể để cho nàng ta phải gả cho một người nàng ta không yêu? "Hoàng thượng, xin hoàng thượng đáp ứng hoàng muội."
"Cái này..."
Khinh Vũ khiến Khinh Thư có chút do dự, lặp tức nàng quỳ xuống, "Xin hoàng thượng đáp ứng thỉnh cầu của muội!"
"Khinh Vũ, muội đang làm gì vậy! Mau đứng lên đi!" vội vã kéo muội muội đang quỳ trên mặt đất, xung quanh đều là cung nữ và thái giám, vậy...
"Không! Hoàng thượng nếu không đáp ứng, Khinh Vũ sẽ quỳ hoài không dậy!"
"Ta đồng ý với muội!"
"Hoàng thượng, Khinh Vũ còn có một thỉnh cầu!"
"Nói đi, cho đến bây giờ, trẫm còn có chuyện gì không thể nghe theo muội chứ!"
Khoé miệng lộ ra một nụ cười khổ sở, Mi Nhi, ta có thể làm cho ngươi, chỉ có những thứ này.
- ------------------------------
"Thánh chỉ đến!" Thái giám tao nhã truyền, trực tiếp đi thẳng vào Hoảng Hương Các. Mi Nhi thả tấm vải đỏ xuống, lập tức quỳ gối trước mặt thái giám.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tiền triều công chúa Lôi Mi Nhi, đã qua tuổi kết hôn, đặc biệt gả cho đại đội thị vệ tổng quản Lãnh Cố Kỵ. Cùng với ngày Khinh Vũ công chúa đại hôn, cùng nhau tổ chức hôn lễ..."
Đất bằng nổi sóng, Mi Nhi quên mất phải đứng dậy tiếp chỉ, cứ như vậy mà quỳ gối xuống sàn nhà. Thái giám đem thánh chỉ đặt trên bàn, đồng thời hắn cũng nhìn thấy khăn lụa đỏ ở trên bàn.
"Chà... Đã thêu khăn tú (khăn trùm đầu của cô dâu) rồi à, cô nương nên tạ ơn công chúa đi, việc thành hôn của ngươi, do công chúa đích thân quỳ xuống trước hoàng thượng thay ngươi cầu xin. Công chúa còn hướng hoàng thượng muốn cùng ngươi xuất giá cùng một ngày, đây chính là đại ân trời ban a! Nếu như ta là ngươi, sẽ lặp tức đến phủ công chúa tạ ân một phen!..."
Không để ý đến lời nói chanh chua của thái giám, Mi Nhi vẫn quỳ gối như cũ. Khinh Vũ tự mình hướng hoàng thượng cầu xin? Còn quỳ xuống? Còn nói muốn cùng xuất giá một ngày? Khinh Vũ, nói cho ta biết, ngươi rốt cục đang nghĩ gì...?
Khi nàng đứng lên đã qua bao lâu rồi? Mi Nhi không biết. Nơi nàng quỳ xuống, thảm trải sàn màu đỏ đã biến thành đen sẫm.
Ngoài cửa sổ, vừa là đêm đen.