Công Chúa Đích Nữ Nô

Chương 8



Vẫn như cũ, Khinh Vũ mấy ngày qua không đi ra khỏi cung điện một bước, vẫn ở trong thư phòng đọc sách. Tuy rằng ánh mắt đúng là đang xem sách, thế nhưng tâm hồn đã không biết phiêu du nơi nào rồi.

"Công chúa!" thái giám ngoài cửa nhỏ giọng truyền báo, "Công chúa, hoàng thượng ngự ban mũ phượng và khăn quàng vai đến rồi, công chúa không muốn xem qua sao?"

Giá y (áo cưới), Khinh Vũ để quyển sách trên tay xuống. "Không cần, Mi Nhi cô nương thì sao? Cũng đã mang qua?" Nàng lo lắng chính là nàng ta, hoàng huynh mặc dù đã đáp ứng khiến cho Mi Nhi lấy chồng, nhưng nàng dù sao cũng không yên lòng. Nàng ta vẫn khoẻ chứ? Chắc hẳn rất vui, sẽ rời khỏi hoàng cung, cùng người mình yêu ở bên nhau.

"Công chúa, Mi Nhi cô nương cũng đã nhận được. Cùng với những món đồ của công chúa đều giống nhau, hoàng thượng nói nếu người không hài lòng, có thể đổi lại."

"Không cần, ta rất hài lòng." Hoàng huynh vì nàng làm được như vậy, đã tốt rồi, "Trở về phục mệnh đi, nói ta không thay đổi gì hết, thay ta cảm tạ hoàng huynh!"

"Vâng!" Thái giám khom người rời đi.

Ngoài cửa yên tĩnh trở lại, Khinh Vũ cầm sách lên, tiếp tục đọc. Một quyển sách ngắn ngủn 'Hai tiểu nhi biện nhật' (ngày của hai đứa trẻ), nàng đã đọc hai ngày, một lần nữa lật sang trang mới. Nếu như tâm có thể như lật sách, đơn giản không nhìn về trang trước thì tốt biết bao.

Đêm đến, không khí lạnh xuống, sương mù bao phủ không trung. Ánh trăng bơi trong sương mù, lại một đêm không ngủ. Không hề mặc thêm quần áo, Khinh Vũ cẩn thận mở cửa, đi ra ngoài. Ngày mai, đoàn quân rước dâu của nước Vô Lỗi sẽ đến, thời gian có thể đơn độc trong cung không còn nhiều. Rời xa quê hương sao? Đúng vậy, nghe nói lạnh lắm, không bằng ở đây phồn hoa tự cẩm, không có mùi hoa thơm ngát như ở đây... Ở đó, cũng không có ai có thể làm bạn cùng mình. Tâm mang theo bước chân nàng đứng bên ngoài Hoảng Hương Các, Khinh Vũ si ngốc nhìn cửa phòng, nàng đã ngủ rồi chứ? Xoay người chạy đi trên hành lang dài, bất tri bất giác đi đến ngự hoa viên. Nước Vô Lỗi, có hoa mẫu đơn không? Có hoa mẫu đơn đỏ không? Cho dù có, lại không có ai chăm chỉ mỗi sáng vì mình hái ư?

Khinh Vũ nhẹ tay chạm vào cây mẫu đơn chỉ còn lại cành khô, thầm gọi tên nàng ta trong lòng. Một chữ một giọt lệ.

"Khinh Vũ!" Phía sau vang lên giọng nói quen thuộc, khiến cho Khinh Vũ trợn to mắt xoay người lại. Đúng là nàng! Mấy ngày không gặp, nàng sao lại gầy thế? Nàng không phải là ăn ngon ngủ ngon sao? Chuẩn bị làm tân nương sao? .

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

"Khinh Vũ!" Mi Nhi chậm rãi đến gần, nàng sao có thể ăn mặc mỏng manh thế này? Nếu không phải vừa nãy tựa cửa sổ ngắm trăng, nàng cũng không nhìn thấy Khinh Vũ lẻ loi đi đến đây. Nàng biết rõ Khinh Vũ chắc chắn sẽ đến đây. Mấy ngày liên tiếp, nàng nhiều lần đến cung các tìm Khinh Vũ, nhưng đều bị thái giám ngoài cửa ngăn lại. Nàng có thật nhiều câu hỏi muốn hỏi, có thật nhiều lời phải nói cho Khinh Vũ hiểu.

"Ngày mai, đoàn rước dâu của Nước Vô Lỗi đến rồi ư?" Họ gặp lại nhau, e rằng cũng chỉ còn đêm nay thôi, nàng nhất định phải nói mọi chuyện rõ ràng, nhưng mà lời đến khoé miệng lại không nói ra được, nàng thầm nghĩ như vậy nhìn Khinh Vũ.

Tại sao nhìn ta như vậy, Mi Nhi? Tại sao trong mắt ngươi không phải vui vẻ mà là đau thương? Là luyến tiếc? Hay là thương cảm cách biệt? Khinh Vũ gật đầu không nói, nàng đã không còn sức nói gì nữa, mất đi nàng ta, so với giết nàng còn khó chịu hơn. Vốn là nàng dự định đến khi cả hai cùng rời khỏi thành cũng không gặp gỡ, nhưng không ngờ đêm nay lại gặp.

"Khinh Vũ!" Mi Nhi đi tới trước mặt nàng. Bây giờ, không muốn đối mặt ta sao? Ta khiến ngươi chán ghét?

"Công chúa, người ban ơn cho nô tỳ, nô tỳ không biết nên làm thế nào báo đáp, đây là nô tỳ vì người chuẩn bị xiêm áo, tuy rằng không phải phi thường hoa lệ, nhưng mà là một lòng một ý của nô tỳ, xin công chúa nhận lấy."

Vì ta làm xiêm áo? Khó trách ngươi tiều tuỵ đến vậy, đây là vì cái gì chứ? Tạ ân sao? Hiểu rồi. Đã không gọi ta là Khinh Vũ nữa, tình cảm của chúng ta, thực sự kết thúc sao? Giơ tay lên, nhẹ nhàng mơn trớn chiếc áo đỏ, Khinh Vũ đem nó khoác lên người. Vừa vặn, trên ngực áo, một đoá hoa mẫu đơn màu trắng u buồn nở rộ. Cái này, đều là nàng may vì ta, nhìn xiêm áo, Khinh Vũ cảm thấy đã đủ.

"Cám ơn ngươi, ta sẽ đem nó đi, thấy nó, ta sẽ nhớ tới ngươi. Mi Nhi, dù thế nào đi nữa, đời này kiếp này..."

Lời đến khoé miệng lại nuốt xuống, không nên nói tiếp, Mi Nhi sắp thành vợ của người khác, nói như vậy sẽ làm cho nàng khó xử, vẫn nên dừng lại. Chỉ cần, tim mình hiểu rõ là tốt rồi.

Ngươi muốn nói cái gì Khinh Vũ? Vì sao lại không nói...?

"Sớm về cung nghỉ ngơi đi, thời tiết rét lạnh, nên mặc y phục nhiều một chút. Không nên để nhiễm lạnh... Có lẽ, qua đêm nay, chúng ta không còn cơ hội gặp mặt, thế nhưng, ta sẽ đem ngươi khắc sâu vào trong lòng của ta, hảo tỷ tỷ!"

Không quay đầu lại, Khinh Vũ xoay người rời đi, nàng không đủ sức cùng nàng ta đối mặt, nàng sợ thời gian dài, nàng sẽ ôm nàng vào lòng mà khóc lên, nàng không thể...

Mi Nhi đứng tại chỗ nhìn Khinh Vũ mặc xiêm y chính tay mình may rời đi. Tâm đột nhiên đau nhói, nàng không đủ sức, nàng không đủ sức mang theo một trái tim yêu người. Khinh Vũ, làm sao ta có thể sống một mình mà thiếu ngươi?