Hai thân hình mảnh mai nhưng tràn đầy cá tính từ từ bước ra ngoài sân khấu.Ánh mắt màu tím nhạt nhìn xuống đám tiểu quỷ khẽ nháy nháy vài cái.Nụ cười trên môi khẽ nở ngọt ngào.Nhớ!Nụ cười này chỉ dành cho các cậu mà thôi.
Hơn một nghìn người ở phía dưới khán đài sau vài giây ngỡ ngàng thì reo hò ầm trời.Nhìn hai người ngoài đời so với trong màn ảnh thì đúng là đẹp hơn nhiều.Có vài bạn do yếu sinh lí mà hưng phấn quá vừa nhìn thấy đã ngất xỉu luôn rồi.
Hắn và cậu ánh mắt cực kì chăm chú dõi theo hai cô.Đúng là tiên nữ nên lúc nào cũng toả ra sự thu hút hơn người.
-Xin chào!
Chào hỏi một câu bằng tiếng Hàn thành thạo,sau đó nhạc bắt đầu nổi lên.
"Cho bao nhiêu bước chân đêm nay rung lên nhẹ nhàng.
Cho bao nhiêu đắm say đêm nay mong manh đừng vỡ tan.
Thoát xác là thênh thang,trút hết đi lòng hoang mang.Ngoài ấy xanh hồng màu tím ve."
Tiếng hát trong trẻo đầy sức hấp dẫn của Thiên Hà vang lên.Quảng trường bỗng chốc im phăng phắc nhưng ngay sau đó gào rú,hò hét ầm trời.Tuy lời hát họ không hiểu nhưng qua giọng hát và giao điệu thì phần nào họ có thể cảm nhận được đây là một ca khúc sôi động,vui tươi và tràn ngập niềm tin vào cuộc sống.
"Thôi quên đi bao nhiêu ưu tư,quên đi đừng lo gì.
Vui lên đi bao nhiêu đam mê vui lên hơn nữa đi.
Lung linh lung linh trong đầu.Ta bay lên bay lên theo muôn màu.
Ước muốn đang trào dâng từ trong chiêm bao."
Trái lại với nhỏ,cô có một giọng hát cực kì êm tai,giọng điệu tràn đầy khao khát của tuổi sắp trưởng thành.
Quảng trường sắp bị hai đứa quậy cho nổ tung lên rồi.Đám tiểu quỷ sau vài phút ngạc nhiên thì bắt đầu sung hẳn lên.Gào thét ầm ĩ.Lần trước trên xe buýt nghe Thiên hát đâu có được hay như thế này.Dám dấu tài năng sao?Công chúa của họ thật đáng đánh đòn quá.
Một ánh mắt tức tối,ghen gét thẳng hướng hai người đang hát kia bắn lên.Tưởng hai người từ trối lên sân khấu là vì không dám đứng trước đám đông,ai dè!Hải Anh cứ nghĩ rằng ép hai cô đứng trước mặt mọi người sẽ làm nhục hai người một phen.Ai ngờ lại làm toả sáng hai cô hơn.Nhỏ không cam lòng.
"Bao nhiêu cái tốt đẹp đều bị chúng mày dành mất.Cứ chờ đó,sẽ có một ngày tao sẽ đạp hai đứa mày xuống đáy của sự bất hạnh."Nhỏ nghĩ thầm.
"Bay lên trên mọi người rồi nhẹ nhàng lại bay lên theo nụ cười rạng ngời bay lên cao,bay lên cao như cồn cào.
Ồh ồh ồh ốh ôh,Ồh ồh ốh ôh.
Quay quay xa về gần rồi vội vàng lại quay quay thêm một lần,cuộc đời như lâng lâng,như lâng lâng không ngại ngần.
Ồh ồh ồh ốh ôh,ồh ồh ốh ôh.
Ta về trong mơ,về trong mơ."
Hai người hợp đoạn vô cùng ăn ý.Không biết là do mồ hôi của hai người hay là do nguyên nhân nào khác mà trên khán đài xuất hiện một đàn bướm đủ màu sắc cứ bay lượn xung quanh hai người.Nhìn đẹp hệt như một bức tranh sơn mài đầy nghệ thuật.
Dưới khán đài mọi người ngây ngất nhìn theo.Không ai dám tin vào mắt mình nữa.Trên đời này quả thực có chốn tiên cảnh sao?Cho tới khi tiết mục kết thúc thì mọi người mới bàng hoàng tỉnh mộng.Một tràng pháo tay muốn banh cái quảng trường dữ rội vang lên.Tiếng reo hò đầy phấn khích,tiếng thét tràn ngập quảng trường.