Edit: Nynuvola
Cuối cùng Du Hoài An vẫn đưa Bách Ninh Nguyệt về nhà mình, anh biết gia đình Bách Ninh Nguyệt đều đã di cư sang nước ngoài, mà cậu lại nhiều năm không trở về, ở đây có rất nhiều chuyện và chỗ không quen thuộc, hơn nữa với tình trạng tay của cậu quả thật không có người chăm sóc khá bất tiện.
Anh còn gọi điện thoại cho Chu Thế Ngang thông báo, Chu Thế Ngang vốn định để Bách Ninh Nguyệt tiếp tục ở chỗ của hắn, cho dù bọn họ không thành đôi thì tình nghĩa vẫn còn đó. Chỉ là hắn không ngờ rằng, Bách Ninh Nguyệt sẽ lựa chọn muốn ở bên Du Hoài An.
"Cậu thích Ninh Nguyệt sao?" Chu Thế Ngang hỏi Du Hoài An qua điện thoại.
Du Hoài An nhìn căn phòng ngủ dành cho khách mà Bách Ninh Nguyệt sẽ dùng trong nhà mình, nhẹ nhàng đóng cửa lại, không trả lời.
Từ lúc Bách Ninh Nguyệt ở trong nhà Du Hoài An, cậu ỷ vào việc tàn tật mà rất ít động tay. Không những không làm việc nhà, cơm muốn người đút, tắm còn phải nhờ Du Hoài An giúp đỡ, mỗi lần tắm đều bày ra dáng vẻ "Ướt át dụ hoặc", nhưng Du Hoài An thế nào cũng "Bách độc bất xâm".
Điều duy nhất khiến Du Hoài An cảm thấy ấm lòng đó là, cho dù những ngày anh về trễ rất nhiều, nhưng Bách Ninh Nguyệt vẫn luôn mở đèn chờ anh, vừa mở cửa sẽ nhận được một câu: "Anh đã về, hôm nay bác sĩ Du vất vả rồi."
Cảm giác giống như nuôi thú cưng, lớn lên xinh đẹp ngoan ngoãn, ở nhà làm trời làm đất, phải đút cơm tắm rửa dỗ ngủ, mấu chốt là cực dính người thích làm nũng, đôi mắt chưa từng rời khỏi chủ, khiến anh cảm thấy căn nhà này thật ra cũng không cô đơn quạnh quẽ đến thế.
Có một ngày, Du Hoài An phải thực hiện liên tiếp nhiều cuộc phẫu thuật, nhịn không được dựa vào lòng Bách Ninh Nguyệt, cuối cùng ôm người lăn lên giường mình, cùng nhau ngủ một suốt đêm, về sau điều này liền trở thành thói quen.
Một đêm nọ Bách Ninh Nguyệt trêu ghẹo hỏi: "Tại sao đột nhiên đồng ý cùng chung chăn gối với tôi vậy?"
Du Hoài An mắt nhắm mắt mở buồn ngủ mông lung ôm Bách Ninh Nguyệt càng chặt, mơ mơ màng màng đáp: "Bảo bối cho tôi nạp điện nào."
"Hoá ra anh xem tôi như cục sạc, thế sao không cắm vào để nạp điện đi?" Nội tâm Tang Nịnh Thu sôi trào.
【Đúng vậy, ài tiếc là tôi không thể xem, mặc dù tôi là hội viên thường trực.】
"Rốt cuộc do Tần ảnh đế không được hay cô viết không được hả?" Tang Nịnh Thu lớn tiếng chất vấn, hai thế giới rồi vẫn cứ như thế này, nội dung chạy một đoạn lại "Bíp—", "Bíp—" hoài là sao?
【Vai công chính dưới ngòi bút của tôi đều anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, thân cao 1m88, chiều dài 18cm, chân dài mặt đẹp khí chất ngon lành, hàng to xài tốt eo công cẩu, ai có thể không được chứ truyện của tôi tuyệt đối không có vụ công không được!】
Tang Nịnh Thu trầm tư một lát, nói: "Kế tiếp cho dù cô có là hội viên VVVip cũng không thể xem."
【......】
Bách Ninh Nguyệt chui vào trong chăn, tay trái bắt đầu kéo quần lót và quần ở nhà rộng thùng thình của Du Hoài An xuống, ngậm lấy đồ vật trắng mềm nọ.
Trong lúc ngủ mơ hô hấp Du Hoài An dần trở nên gấp gáp, sau khi thấy không ổn liền tỉnh dậy, anh phát hiện dục vọng bản thân đang được bao bọc trong một nơi ấm áp ẩm ướt, mà dưới lớp chăn bông trước mặt đang phồng lên thành một ụ.
Anh vội xốc chăn nắm gáy Bách Ninh Nguyệt kéo lại gần, trầm giọng hỏi: "Cậu đang làm cái gì?"
Môi Bách Ninh Nguyệt ửng hồng, cậu còn thè lưỡi liếm quanh dư vị một chút, bàn tay không sợ chết di chuyển xuống bắt lấy thứ kia, khiến cho nhịp thở của Du Hoài An trở nên dồn dập.
Lâu rồi chưa phát tiết, Du Hoài An khó lòng tránh thoát khỏi sự kích thích va chạm mạnh mẽ như vậy, nó cũng không giống với khoái cảm lúc bình thường, bàn tay trái của Bách Ninh Nguyệt không thuần thục, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, ngón tay thi thoảng thô lỗ cọ qua lỗ chuông.
Thủ pháp ngây thơ này trêu chọc Du Hoài An, làm anh không thể đạt được cực khoái, thế nên anh lật người ấn Bách Ninh Nguyệt dưới thân, lột quần cậu ra, mặc kệ Bách Ninh Nguyệt phản kháng mà nắm bàn tay cậu, cùng nhau loát động.
Hai vật cứng rắn bốc hỏa dính sát vào nhau, gân xanh ngoài bề mặt cọ cọ xoắn xít, hỗn hợp chất lỏng trong suốt từ miệng nhỏ vừa rỉ ra ngoài lập tức được bôi lên phân thân, phần thừa còn lại rơi rớt trên bụng nhỏ.
Bọn họ chốc chốc lại hôn nhau, áo ngủ của Bách Ninh Nguyệt bị kéo xả lộn xộn, quần cũng tuột khỏi chân, cậu giang rộng hai bắp đùi, nương theo động tác nâng cao hông.
Khuôn ngực rắn chắc của Du Hoài An bao phủ toàn bộ cơ thể Bách Ninh Nguyệt, anh sờ soạng hạ thân cậu, thinh thoảng tét vào bờ mông non mịn no đủ kia.
Bách Ninh Nguyệt bị hôn đến không thở nổi, cậu hơi nghiêng mặt để hít chút không khí, nụ hôn của Du Hoài An lập tức rơi xuống nơi lỗ tai, cảm giác đầu lưỡi ướt nóng đảo qua vành tai, vừa ngậm vừa liếm, Bách Ninh Nguyệt cắn răng rên rỉ, khăn trải giường dưới gối đều bị túm nhăn nhúm, cuối cùng eo cậu run rẩy có giật, từng dòng tinh dịch bắn tung tóe ra ngoài.
Chất lỏng trắng đục phân bố trên vùng bụng và ngực, khuôn mặt Bách Ninh Nguyệt sau khi đạt cao trào phiếm hồng, nước mắt thấm đẫm khóe mắt do kích thích sinh lý, ẩm ướt long lanh nhìn Du Hoài An.
Lúc Du Hoài An định chạm vào Bách Ninh Nguyệt lần nữa, cậu đẩy đẩy tay anh, yếu ớt mềm nhuyễn kêu: "Không được...... Không được."
Du Hoài An không đành lòng bắt nạt cậu thêm, tự mình tuốt tuốt xuất ra, lau sạch sẽ thứ dính nhớp trên người bọn họ, sau cùng đắp chăn đàng hoàng, ôm người tiếp tục ngủ.
Bách Ninh Nguyệt mệt đến mức không mở nổi mắt, cậu cọ mặt Du Hoài An, kiên trì hỏi hắn: "Du Hoài An, hiện tại anh có thích em không?"
Du Hoài An thật lâu không lên tiếng, Bách Ninh Nguyệt chờ mãi, tới khi cậu sắp ngủ rồi thì cảm giác được Du Hoài An vươn tay khẽ gạt đi tóc mái của mình, trân trọng hôn lên giữa trán cậu một cái: "Thích em."
Cuộc sống về sau của hai người cũng không thay đổi hay phát sinh vấn đề gì, ngược lại mối quan hệ càng thêm thân mật và ngọt ngào. Một ngày kia bọn họ nhận được điện thoại của Chu Thế Ngang mời đến tham gia tiệc sinh nhật và tiệc mừng công của Thẩm Đình.
Albm của Thẩm Đình đạt thành tích vang dội, trùng hợp gần đến dịp sinh nhật của y, vậy nên Chu Thế Ngang đã bao trọn một khách sạn cao cấp để tổ chức party chúc mừng Thẩm Đình.
Bách Ninh Nguyệt và Du Hoài An được mời đi dự cùng nhau, đợi tới lúc nhìn thấy bài trí toàn bộ đại sảnh, Bách Ninh Nguyệt nhận ra tiệc sinh nhật này hình như càng giống với hiện trường tổ chức hôn lễ hơn, vừa xa hoa vừa lãng mạn.
Bữa tiệc diễn ra non nửa thời gian, giây phút Thẩm Đình vừa ước nguyện thổi tắt ngọn nến, ánh đèn toàn sân khấu sáng lên một lần nữa, Chu Thế Ngang đột nhiên quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Đình rồi móc nhẫn ra.
Khách quý bạn bè thân thiết ở đây đều biết về mối quan hệ giữa Chu Thế Ngang và Thẩm Đình, còn sắp xếp cả nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp và đoàn đội lên kế hoạch, dù sao Thẩm Đình cũng là nhân vật của công chúng, tình yêu của họ lúc trước chưa thể tiết lộ, nhưng Chu Thế Ngang cũng không muốn Thẩm Đình chịu tủi thân, cho nên màn cầu hôn này nhẹ nhàng mà đầy long trọng.
Mọi người cùng nâng hoa tươi lên chúc phúc, Bách Ninh Nguyệt và Du Hoài An không ngoại lệ, đôi tình nhân vượt qua nhiều trở ngại để đi đến cái kết viên mãn cuối cùng là điều mà ai cũng muốn thấy.
Cuối cùng Thẩm Đình đeo nhẫn cầm lấy cây đàn ghita bước lên sân khấu, giọng nói có chút nghẹn ngào: "Cảm ơn đã chúc phúc, tôi xin gửi tặng ca khác《All my love is yours》đến với mọi người."
Bách Ninh Nguyệt tán thưởng, đúng lúc nghiêng đầu nhìn qua Du Hoài An đang đứng bên cạnh, phát hiện đôi mắt anh vẫn luôn chăm chú ngắm Thẩm Đình ở trên kia, khuôn mặt mang theo ý cười nhàn nhạt miễn cưỡng, trong mắt lại chất chứa cô đơn và đau thương vô tận, thậm chí còn biểu hiện ra rằng tình cảm vốn chưa từng rơi xuống người anh.
Cậu nhìn Du Hoài An mãi, mà Du Hoài An luôn trông ngóng theo bóng dáng Thẩm Đình, như chìm vào hồi ức xa xăm nào đó, ngày cả Bách Ninh Nguyệt gọi anh cũng không phản ứng.
Những chi tiết bị bỏ quên khi Bách Ninh Nguyệt ở chung với Du Hoài An bỗng được xâu chuỗi thành một sợi dây hoàn chỉnh.
Chu Thế Ngang lần đầu tiên gặp Thẩm Đình, lúc đó Du Hoài An cũng có mặt, bài hát ngày ấy Thẩm Đình hát chính là 《All my love is yours》.
Du Hoài An lần đầu trông thấy Bách Ninh Nguyệt, ánh mắt kia tựa hồ đang nhìn một người khác.
Bọn họ gặp nhau bên ngoài cửa phòng bệnh của Thẩm Đình không phải trùng hợp, đóa hoa tươi nọ cũng không phải chuẩn bị vì cậu.
Du Hoài An ba lần bốn lượt từ chối, cuối cùng biến thành không khống chế được mà tiếp nhận, thỉnh thoảng mơ màng bộc lộ dịu dàng và tình yêu, cả câu "Thích em" cuối cùng nọ, hết thảy mọi thứ đều không phải dành cho Bách Ninh Nguyệt.
Nó dành cho một người có khuôn mặt rất giống Bách Ninh Nguyệt, đang đứng hát trên sân khấu kia, Thẩm Đình.
"Kết cục của thế giới này vốn là thế nào?" Tang Nịnh Thu nén cơn giận dữ hỏi Tiểu Đào Tâm.
【Cậu sắm vai Bách Ninh Nguyệt, nam thứ trong thế giới này, vốn về nước sẽ lần nữa trở lại bên cạnh Chu Thế Ngang, trong quá trình Chu Thế Ngang chợt nhận ra Thẩm Đình mới là chân ái của hắn. Khi hai người họ về với nhau, cậu đau khổ muốn chết, cơ thể lại còn tàn tật đau đớn, xém chút nữa phí hoài sinh mạng của mình, là Du Hoài An cứu cậu chăm sóc cho cậu, hai người thuận lý thành chương quen nhau. Nhưng suốt quãng thời gian chung đụng phát hiện đối phương không phải người mình muốn, cuối cùng tách ra, cậu một mình rời khỏi đây ra nước ngoài, đó là kết cục.】
"Nhưng cốt truyện cũng không nói rõ nguyên nhân Bách Ninh Nguyệt và Du Hoài An chia tay sao?" Sau khi nhận rõ chân tướng, tim Tang Nịnh Thu bắt đầu hơi đau nhói.
【Đúng vậy......】
Vốn dĩ Tang Nịnh Thu cho rằng từ lúc cậu sắm vai Bách Ninh Nguyệt sẽ không có ý định chen chân vào mối quan hệ giữa Chu Thế Ngang và Thẩm Đình, thậm chí còn hùn vô cho hai người họ, to gan lớn mật theo đuổi Du Hoài An, cho nên tuyến tình cảm đã bị thay đổi.
Nhưng cốt lõi của mỗi thế giới đều sẽ BE, chuyện hai người ở chung đã được định sẵn là một tấn bi kịch.
"Hóa ra tôi mới là thế thân, dù với Chu Thế Ngang hay Du Hoài An, Thẩm Đình mới là bạch nguyệt quang chân chính trong lòng bọn họ."
Khi Bách Ninh Nguyệt về nước, Chu Thế Ngang đã dùng cách thức đối xử với Thẩm Đình dành cho Bách Ninh Nguyệt, mà sau này cậu ở bên cạnh Du Hoài An cũng không khác là bao.
"Hóa ra vai hề là tôi mới đúng." Tang Nịnh Thu ôm ngực kêu khóc, "Tôi chỉ là một công cụ hình người."
【Đừng khổ sở, cốt truyện mà thôi, chúng ta đừng nhập diễn quá sâu.】
Tiểu Đào Tâm đang nghĩ làm thế nào để an ủi cậu, Tang Nịnh Thu chợt đưa ra yêu cầu với cô.
【Cậu chắc chắn muốn làm thế chứ?】
Tang Nịnh Thu cười tự giễu: "Nếu không thể đảm đương vị trí bạch nguyệt quang, vậy thì làm giọt máu muỗi đi."
Bài hát kết thúc, Thẩm Đình xuống đài đi về phía Chu Thế Ngang, Bách Ninh Nguyệt và Du Hoài An cũng ngồi cùng bàn, cách hắn gần nhất.
Không ai biết sự cố phát sinh khi nào, chỉ thấy Bách Ninh Nguyệt bỗng lao đến trước mặt Thẩm Đình, tay phải của cậu không có sức, đành dùng thân thể gầy yếu đẩy Thẩm Đình ra, bản thân thì ngã quỵ trên mặt đất.
Thời gian để cậu bò dậy không có, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần nhà nháy mắt đổ ập xuống người cậu.
Cái đèn chùm này phải nặng mấy chục cân, toàn bộ đều đè lên người Bách Ninh Nguyệt, cậu nằm im bật động, máu tươi từ dưới thân nhanh chóng tràn ra ngoài.
Hiện trường hỗn loạn không thôi, có người thét chói tai, có người gọi điện thoại, Chu Thế Ngang và Du Hoài An phản ứng đầu tiên là xông lên, sau đó xuất hiện thêm vài người, mới có thể hợp lực nâng được đèn thủy tinh.
Du Hoài An lập tức tiến hành sơ cứu cho Bách Ninh Nguyệt, nhưng chuyên môn nghề nghiệp nói cho anh biết rằng, tất cả đều đã không còn kịp nữa rồi.
Một mảnh thủy tinh găm vào động mạch chủ nơi cổ của Bách Ninh Nguyệt, rất nhiều máu tươi phun trào không ngừng, sinh mệnh của cậu cứ thế trôi tuột đi.
Vào khoảnh khắc nguy cấp này, ấy vậy mà Du Hoài An lại đột nhiên im lặng bất động, anh không nói lời nào, cũng không vội cứu giúp, chỉ ôm Bách Ninh Nguyệt, huyết sắc trên khuôn mặt cậu chẳng còn, tái nhợt thảm hại.
Trước khi trái tim Bách Ninh Nguyệt thôi đập, cậu nói từng từ đứt quãng bên tai anh: "Em biết...... Người anh thích...... Không phải em, nhưng...... Không sao cả......"
Có lẽ cậu còn chưa nói xong, nhưng những lời này đến đây là kết thúc, dù sao Du Hoài An vĩnh viễn chẳng thể nghe tiếp nữa rồi.
===============
Hết thế giới hai, chuẩn bị khăn giấy cho thế giới tiếp theo nhé:)))))