“Anh biết không? Mẹ Thẩm nhờ em thuyết phục những người đó rút đơn kiện, còn yêu cầu em bồi thường. Bà ta thực sự cho rằng em là kẻ ngốc sao?”
Thẩm Hạ Lan càng nghĩ càng thấy lạnh sống lưng.
Đôi mắt Diệp Ân Tuấn khẽ nheo lại, anh thấp giọng: “Anh không quan tâm em muốn làm gì với bọn họ, nhưng đừng làm tổn thương chính mình. Em biết không? Anh đau lòng.”
“Em vuốt vuốt cho anh.”
Thẩm Hạ Lan vừa đưa tay về phía ngực anh vừa nói.
Diệp Ân Tuấn kịp thời cắt ngang động tác của cô.
“Em muốn làm gì? Cô gái, tốt hơn hết cô đừng đốt lửa vào lúc này.”
“Sao vậy? Em có thể làm gì anh chứ?”
Thẩm Hạ Lan tinh quái nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Có câu nói quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hiểu không?”
“Được rồi.”
Thẩm Hạ Lan cuối cùng cũng thành thật.
Đáng ghét, cô chỉ muốn dùng thứ gì đó để đánh lạc hướng tâm trạng buồn bã của mình thôi.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy cô như thế này, không khỏi đau lòng.
“Em muốn ăn gì? Anh mua cho em.”
“Anh nuôi em như heo.”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn không ngừng hỏi bản thân muốn ăn gì, nhưng thật ra cô không có khẩu vị chút nào.
Diệp Ân Tuấn âu yếm xoa đầu cô, cười nói: “Vậy làm sao em mới cảm thấy khá hơn? Hay là anh cho em cắn một miếng?”
“Không, cấn răng.”
Thẩm Hạ Lan ghét bỏ nói, sau đó đưa tay về phía Diệp Ân Tuấn.
“Em muốn một chiếc laptop.”
“Bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”
Diệp Ân Tuấn không đồng ý.
Thẩm Hạ Lan thở dài nói: “Xin đó Sếp Diệp, bây giờ em cũng là sếp Thẩm rồi. Trong công ty em có quá nhiều việc cần phải xử lý. Anh thật sự sẽ không nghĩ rằng có Triệu Tâm Hằng rồi là được chứ?”
Diệp Ân Tuấn sửng sốt, dường như anh đã quên Thẩm Hạ Lan hiện đã có công ty điện ảnh và truyền hình của riêng mình.
“Được rồi, anh sẽ bảo Phi mang tới cho em, nhưng em phải chú ý nghỉ ngơi, không được làm việc quên nghỉ ngơi.”
“Em biết rồi, sẵn tiện vào xem Tử Thất, tại sao lâu như vậy còn không trở lại, con nhỏ này không phải gặp chuyện bên ngoài rồi chứ?”
Thẩm Hạ Lan có chút lo lắng.
Diệp Ân Tuấn nhìn thấy tâm tư của Thẩm Hạ Lan không ở trên người mình, trong lòng có phần thất vọng.
“Anh đi xem cho em.”
“Đi đi, Tiểu Diệp Tử.”
Câu này của Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn suýt chút nữa té ngã.
Anh đường đường là ông chủ, lại gọi anh giống như thái giám sao?
Chẳng qua anh không nói gì, chỉ cần Thẩm Hạ Lan cảm thấy đỡ hơn là được.
Sau khi Diệp Ân Tuấn đi ra ngoài, Lam Tử Thất mới từ bên ngoài trở về.
“Anh đến rồi à? Mẹ Thẩm đi rồi sao?”
Lam Tử Thất lo lắng nhìn vào trong phòng.
Diệp Ân Tuấn gật đầu, trầm giọng nói: “Sau này đừng để bọn họ gặp nhau, kẻo Hạ Lan cảm thấy không thoải mái.”
“Coi như qua được một ải, chờ ba mẹ nhà họ Thẩm làm cạn kiệt hết tình cảm của Thẩm Hạ Lan, cô ấy sẽ không buồn nữa.”
Lam Tử Thất biết được quyết định của Thẩm Hạ Lan.
Có một số việc cho dù làm trái tim bạn tổn thương, cũng phải tự mình làm, nếu không sẽ là nút thắt cả đời này không mở ra được.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn biết điều đó, cũng không thể phản bác, nhưng anh vẫn cảm thấy đau lòng.
“Ở bên cô ấy nhiều chút, tôi sẽ tài trợ cho album của cô.”