“Tôi không quen biết thủ trưởng Trạm, huống hồ anh ta ở quân khu, tôi cũng không gặp được.”
“Mợ chủ, sao cô hồ đồ vậy? Không gặp thủ trưởng Trạm thì gặp mợ Trạm. Cô ấy là hàng xóm ông cụ Tiêu. Mà huống hồ nghe nói con trai họ cậu Trạm Dương rất thích cô Nghê Nghê.”
Lời nói của Phi khiến cho Thẩm Hạ Lan như được khai sáng.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi đặt điện thoại xuống, cô nhìn về phía Diệp Nghê Nghê, nghiến răng nghiến lợi, vẫn là nhanh chóng lái xe đến nhà họ Trạm.
Thẩm Hạ Lan không biết rằng dọc đường cô đã vượt mấy cái đèn giao thông, lúc đến nhà họ Trạm, lưng cô đã ướt sũng.
Mồ hôi thấm vào vết thương, như có muối rắc lên, từng trận đau nhói truyền đến.
Thẩm Hạ Lan trên trán đầy mồ hôi, lại không dám dừng lại, đi thẳng vào nhà họ Trạm.
Nhà họ Trạm có người bảo vệ, anh ta nhìn thấy Thẩm Hạ Lan thì cản lại.
“Xin lỗi, xin xuất trình giấy tờ tùy thân.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đưa qua chứng minh thư qua.
“Tôi đang tìm mợ Trạm, An Nhiên. Tôi là cháu gái của ông cụ Tiêu, vợ của Diệp Ân Tuấn, tôi tìm cô ấy có chuyện gấp.”
“Chờ một chút, tôi đi vào báo cáo.”
Cảnh vệ đi vào không lâu sau, có một thiếu phụ xinh đẹp đi ra.
“Mợ Diệp? Tôi là An Nhiên!”
“Mợ Trạm, tôi có chuyện muốn tìm cô.”
Thẩm Hạ Lan không ngờ An Nhiên còn trẻ như vậy.
Trạm Dực là người lớn tuổi nhất, không ngờ rằng lại tìm được người vợ trẻ như vậy.
An Nhiên cười nói: “Vào nhà nói chuyện đi.”
“Tôi không vào đâu. Con gái tôi vẫn đang cấp cứu, tôi không thể ở đây quá lâu.”
Nhìn mồ hôi lạnh trên mặt Thẩm Hạ Lan, An Nhiên có chút sáng tỏ.
Đều là mẹ, đương nhiên hiểu rõ.
“Cô nói đi.”
Thẩm Hạ Lan nhanh chóng giải thích sự việc rồi giải thích ý định tới đây.
An Nhiên nghe xong, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Trạm Dực.
“Cậu nhỏ, có việc nhờ giúp.”
Lúc An Nhiên nói, Thẩm Hạ Lan sửng sốt.
Không phải gọi cho thủ trưởng Trạm à?
Sao lại gọi là cậu nhỏ?
Đột nhiên ở đầu kia truyền đến tiếng gầm nhẹ.
“An Nhiên, em nói chuyện đàng hoàng cho anh! Gọi anh là cậu một lần nữa, xem lúc anh về sẽ giải quyết em như thế nào.”
An Nhiên lè lưỡi.
“Gọi quen rồi, nhất thời không sửa được, không cãi cọ với anh nữa, Mợ Diệp tìm anh có việc.”
“Mợ Diệp nào?”
“Vợ của Diệp Ân Tuấn.”
Trạm Dực đột nhiên nói: “Vợ của thằng hai? Làm sao vậy? Nói đi, anh bây giờ vừa hay có chút thời gian.”
An Nhiên kể cho anh ta nghe chuyện của Thẩm Hạ Lan.
Trạm Dực nhàn nhạt nói: “Không sao, anh sẽ trực tiếp phát lệnh, nói quân khu tập trận, ngoại thành giới nghiêm toàn bộ. Như thế đám phóng viên cho dù muốn cũng không thể ra ngoài. Còn những ai ra ngoài rồi thì anh cũng sẽ cho người đưa về đầy đủ, yên tâm đi.”
“Được rồi.”
An Nhiên cúp điện thoại, cười nói: “Mợ Diệp, xong rồi.”
Thẩm Hạ Lan không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, thậm chí cô con chưa kịp phản ứng lại.
“Cảm ơn, cứ gọi tôi là Thẩm Hạ Lan được rồi.”
“Được, chị Hạ Lan, sau này mời chị đến nhà làm khách, chị bây giờ chắc rất lo lắng cho con gái mình đúng không? Chị về trước đi, hôm khác nói chuyện.”
An Nhiên hào phóng khéo léo cười, ngược lại Thẩm Hạ Lan bị gọi đến ngơ ra.