Chỉ cần là chuyện liên quan đến Diệp Ân Tuấn cô ta đều sẵn lòng làm, cùng lắm là không thèm ngó ngàng gì tới người phụ nữ đó nữa.
Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực chút xíu vì tình tiết tiến triển quá nhanh, cô khẽ trách Diệp Ân Tuấn: “Anh cố ý đúng không? Rõ ràng anh biết em không có ý đó mà.”
“Cô ta nên tỏ thái độ với em, em là chị dâu, đây là chuyện không thay đổi được.”
Diệp Ân Tuấn cũng không phủ nhận, anh không muốn giữ bí mật với Thẩm Hạ Lan.
Mặc Vân Thanh không ngờ Diệp Ân Tuấn sẽ làm đến bước này, Thẩm Hạ Lan đã từng kể cho bà ta nghe về mối quan hệ giữa anh và Thanh Loan, vốn tưởng rằng đàn ông đều sẽ nhớ đến ân tình mà để vợ mình chịu uất ức, dù gì vợ là vợ còn ân nhân là người ngoài nhưng Diệp Ân Tuấn không hề để tâm, ngược lại còn bảo vệ Thẩm Hạ Lan chặt chẽ, thậm chí không muốn để cô phải gánh chịu dù chỉ là một chút uất ức.
Đó là thứ tình cảm mà Mặc Vân Thanh hâm mộ.
Bà không thể không nhớ đến Hoắc Chấn Ninh.
Lúc trước Hoắc Chấn Ninh cũng lịch sự, lãnh đạm, tao nhã. Còn nhớ lần đầu tiên bà ta cùng ông ta đi leo núi nhân ngày thành lập trường, chân bà ta bị bong gân, chính Hoắc Chấn Ninh đã cõng bà xuống núi.
Lúc ấy Hoắc Chấn Ninh không biết thân phận thật sự của bà ta nhưng vẫn đối xử dịu dàng với bà khiến bà từ đó về sau luôn một lòng một dạ với người đàn ông ấy. Mặc dù về sau Hoắc Chấn Ninh biết được thân phận của bà ta nhưng vẫn dùng thái độ như cũ để đối đãi với bà chứ không khúm núm như những người đàn ông khác, khiến bà càng trân trọng tình bạn giữa hai người.
Nào ngờ hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.
Người con gái mà một kẻ ưu tú như Hoắc Chấn Ninh yêu thương nhất lại không phải là bà ta.
Nếu người mà ông ta yêu là bà thì phải chẳng bà cũng sẽ hạnh phúc như Thẩm Hạ Lan?
Mặc Vân Thanh không biết câu trả lời nhưng ngực bà là đau đến cùng cực, thậm chí bà muốn khóc. Ngẫm lại thì mình đã già rồi nên không nhìn nổi cảnh phát cơm chó như vậy nữa.
“Tôi về phòng nghỉ ngơi trước đây, khi nào ăn cơm thì gọi tôi.”
Mặc Vân Thanh ho khan một tiếng rồi bảo thị nữ đưa mình rời đi.
Thẩm Hạ Lan đã bắt được ánh mắt cô đơn của Mặc Vân Thanh liền hỏi: “Cô Mặc làm sao vậy?”
“Không sao đâu. Có lẽ là mệt mỏi.”
Diệp Ân Tuấn nhìn bà ta, lặng lẽ cười, trong lòng cũng hiểu được phần nào, nhưng chuyện tình cảm ai nói chắc được đây?
Mặc Vân Thanh cùng Hoắc Chấn Ninh có duyên mà không phận, đây cũng là chuyện bất lực, mặc dù sau từng ấy năm, Hoắc Chấn Ninh chỉ yêu một mình Tiêu Nguyệt dù đã mất đi một số công năng nhưng ông vẫn mong Tiêu Nguyệt sống tốt.
Tình cảm của họ đã trải qua sự thử thách cùng lễ rửa tội của năm tháng, nếu có thể, Diệp Ân Tuấn cũng hy vọng bọn họ có thể tiếp tục đi đến lúc đầu bạc.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn có vẻ thất thần nên nhéo vào eo anh một cái khiến Diệp Ân Tuấn đau mà nhíu mày.
“Vợ, em như vậy là bạo hành gia đình đó.”
“Vậy anh kiện em đi!”
Thẩm Hạ Lan dùng ánh mắt quyến rũ liếc một cái thì Diệp Ân Tuấn sao mà nỡ đi kiện cô chứ?
“Không thể kiện em nhưng anh có thể dùng cách khác để đòi lại công bằng.”
Diệp Ân Tuấn vừa nói vừa đặt tay lên người Thẩm Hạ Lan nhưng lại bị cô tát một cái rơi xuống.