_ _ _ _ _ _ _
P/S: (Sau này gọi Mai Siêu Phong là Mai Nhược Hoa hết nhé).
_ _ _ _ __ _ _
Vô Song mang theo Mai Siêu Phong trở về Thiên Lăng Tửu Điếm, nhìn nàng hiện tại đang thiếp đi vì mệt mỏi bản thân Vô Song liền nhíu mày thật sâu, đương nhiên thương thế của Mai Siêu Phong cũng không tính là nặng, thương thế của nàng còn nhẹ hơn Lạc Băng nhiều.
Dựa vào Trường Thanh Tử ra lệnh dĩ nhiên Vô Song sắp xếp một căn phòng cho Mai Siêu Phong cực kỳ dễ dàng, đến sau khi kiểm tra tình trạng của nàng xong Vô Song lại tiếp tục hướng về nơi Lâm Bình Chi nằm.
Mở cửa bước vào trong phòng, nhìn Lâm Bình Chi vẫn còn đang bất tỉnh nhân sự trên giường, nhìn khuôn mặt trẻ trung xen lẫn vài phần non nớt đã trở nên trắng bệch chẳng còn chút huyết khí quả thực làm Vô Song hiểu được những ngày vừa qua Lâm Bình Chi chịu khổ như thế nào.
Lâm Bình Chi quả thật là nhân vật đặc biệt trong mắt Vô Song, trước khi nghe Trường Thanh Tử nhắc tới thảm án Lâm gia thậm chí Vô Song còn quên cả Lâm Bình Chi, tại sự kiện nhà Lưu Chính Phong thú thật Vô Song cũng chưa từng liệt kê sự tồn tại của Lâm Bình Chi.
Lâm Bình Chi tư chất võ học bình bình, có thể không gọi là ngu si nhưng cũng chẳng khá hơn là bao, tính cách cũng chẳng phải loại người có thể dễ thành việc lớn, Lâm Bình Chi bản thân vốn bị thù hận che mắt, thu hận che mờ tất cả, kẻ như vậy muốn thành nghiệp lớn thì còn khó hơn lên trời.
Cái mạnh nhất của Lâm Bình Chi có lẽ chỉ là dung mạo, dung mạo của hắn rất đẹp, tuyệt đối là mỹ nam tử trong nhân gian bất quá cũng chỉ thế mà thôi.
Trước đây khi Vô Song mới xuyên không, xuất phát từ cái nhìn của người hậu thế thì hắn chán ghét Lâm Bình Chi cùng Nhạc Bất Quần vô cùng nhưng mà tại thời điểm này lại khác.
Năm tháng qua đi, cái nhìn của con người cũng đổi thay.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lâm Bình Chi cho dù tệ thế nào cũng được tính là cao thủ trẻ tuổi, hắn dám vì hận thù mà từ bỏ cả tư cách nam nhân, vì hận thù bất chấp tất cả, Lâm Bình Chi không phải là kẻ làm đại sự nhưng lại là một quân cờ đủ tốt.
Tịch Tà Kiếm Phổ có mạnh hay không?, đương nhiên kiếm pháp này cực mạnh, chính Vô Song sở hữu nó thì sao hắn lại không biết?.
Chỉ cần Lâm Bình Chi dám thiến thì Vô Song dám chắc Lâm Bình Chi có thể tiến vào hàng ngũ vô địch dưới ngũ tuyệt, chỉ dùng một chữ nhanh mà bất chấp tất cả, đương nhiên Tịch Tà Kiếm Phổ cũng chỉ có thể giúp Lâm Bình Chi đi tới đoạn đó mà thôi.
Lâm Bình Chi nếu muốn siêu việt cảnh giới Đại Tông Sư, nếu muốn đuổi theo bước chân của Lâm Viễn Đồ thì không phải là việc dễ, cho dù thế nào đi chăng nữa Lâm Viễn Đồ tư chất cũng vượt xa Lâm Bình Chi cả chục lần.
Một mình Lâm Bình Chi có lẽ cả đời chẳng thể đến được cảnh giới của Lâm Viễn Đồ cho dù cả hai cùng luyện một loại kiếm pháp bất quá Lâm Bình Chi cũng không phải làm việc đó một mình.
Lâm Bình Chi xuất hiện chẳng khác gì để cho chính Vô Song sử dụng, đương nhiên hắn sẽ không ngại dùng đến Bình Chi.
Công tâm mà nói đỉnh cao của Lâm Bình Chi ngay cả khi được Vô Song trợ giúp cũng chỉ ngang Lâm Viễn Đồ mà thực lực cỡ Lâm Viễn Đồ cũng chỉ coi là tạm trong mắt Vô Song mà thôi dù sao giờ phút này nếu không phải là kẻ nắm chiến lực cấp đế trở lên thì Vô Song đại khái sẽ không quan tâm.
Điểm mạnh của Lâm Bình Chi không phải là thực lực mà là nghe lời, kẻ như thế này không thu nhận thực sự cũng phí.
Đương nhiên muốn thu nhận Lâm Bình Chi thì phải đợi thời cơ thích hợp, ít nhất thời điểm này hắn còn chưa bị dồn đến bước đường cùng, chỉ đến giây phút Lâm Bình Chi chấp nhận tự thiến trên Hoa Sơn thì đây mới là Lâm Bình Chi bị đẩy đến chân tường, một Lâm Bình Chi không còn gì để mất, để cho hận thù che kín toàn bộ lý trí.
_ _ _ _ __ _
Kiểm tra xong thương thế của Lâm Bình Chi, Vô Song liền trở lại chính phòng, ở nơi đó Trường Thanh Tử đã đợi hắn từ bao giờ.
Trường Thanh Tử tỏ ra hoàn toàn không có bất cứ một ý nghĩ gì về việc Vô Song mãi mới xuất hiện, lão nhân này đang ngồi một góc thưởng thức trà, đến khi Vô Song đến mới đứng dậy cung kính lên tiếng.
“Công tử, người xong việc rồi chứ? “.
Vô Song gật đầu rồi ngồi xuống đối mặt Trường Thanh Tử, thản nhiên đáp.
“Trước khi vào việc chính, đầu tiên đừng để tiểu tử Lâm gia kia biết ngươi đứng sau thảm án nhà họ Lâm, cũng tuyệt không được để Nhật Nguyệt Thần Giáo dính dáng tới việc này “.
“Việc thứ hai, vết thương trên người Nhược Hoa là do ngươi gây ra? “.
Trường Thanh Tử dĩ nhiên không có phản ứng gì với điều thứ nhất về phần điều thứ hai lại khiến hắn khẽ giật mình.
Hắn dĩ nhiên chẳng biết Mai Nhược Hoa là ai nhưng có đần nữa thì cũng phải đoán được Mai Nhược Hoa là nữ nhân thần bí mà Trường Thanh Tử lo lắng kia.
Trường Thanh Tử suy nghĩ một chút rốt cuộc gật đầu mà nhìn Vô Song.
“Công tử, lúc đó lão cũng không biết nàng là người quen của công tử bất quá khi phát hiện ra nàng sử dụng một chiêu Hoành Không Na Di của Cửu Âm Chân Kinh thì bản thân lão đã thu bớt một nửa lực đạo, bản thân lão cũng đã làm hết sức”.
Vô Song lẳng lặng nhìn Trường Thanh Tử một lúc rốt cuộc mới lắc đầu.
“Bỏ qua đi, giờ nói về chính sự, nói về Lâm Viễn Đồ đi “.
Nếu Trường Thanh Tử hiện tại không phải tạm thời là đồng minh của Vô Song thì hắn nhất định phải ra mặt vì Mai Nhược Hoa nhưng mà hiện tại Vô Song cũng không thể ra tay với người này.
Trường Thanh Tử nói cũng đâu có gì sai?, cái này chỉ có thể đổ cho duyên số, số trời chưa muốn Lâm Bình Chi chết sớm như vậy, số tời muốn ép Lâm Bình Chi tiếp tục tồn tại trong cốt truyện của Tiếu Ngạo Giang Hồ vì vậy để Mai Nhược Hoa xuất hiện cứu hắn mà thôi.
Trường Thanh Tử thở ra một hơi, khi hắn nghe thấy Vô Song không muốn nói việc này nữa liền nhẹ cả ngươi, tiếp theo lại nghe Vô Song hỏi về Lâm Viễn Đồ, Trường Thanh Tử lập tức đáp.
“Công tử, ý của giáo chủ đã ghi hết trong bức thư tín kia, trong bức thư ghi gì công tử chỉ cần thực hiện là được, lão liền hết sức hoàn thành nhiệm vụ mà công tử giao cho “.
“Lão vốn là hộ pháp bên người giáo chủ nhưng mà giáo chủ không rõ vì sao lại đột ngột mất tích trên Hắc Mộc Nhai dẫn đến toàn bộ Nhật Nguyệt Thần Giáo liên đại loạn, toàn bộ Hắc Mộc Nhai đều rung chuyển “.
“Lão không phải là giáo đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo mà vốn chỉ nghe lời giáo chủ, sau khi giáo chủ mất tích lão liền rời bỏ Hắc Mộc Nhai mà đi tìm người đáng tiếc tìm kiếm mất rất nhiều thời gian cũng không có manh mối gì “.
“Bẵng đi một thường gian lão lần đầu nhận được tin tức của giáo chủ, đại khái là khoảng 10 ngày trước, giáo chủ gửi đến lão hai phong thư, một phong muốn lão đọc một phong muốn đưa cho công tử nghiên cứu “.
“Trong bức thư mà giáo chủ để lại cho lão cũng nói rõ hôm đó giáo chủ bị ba vị siêu cấp cường giả vây công, ba người này có hai người giáo chủ không nói rõ là ai về phần người còn lại được giáo chủ đích danh xác nhận kẻ đó là Lâm Viễn Đồ “.
“Ngoài việc xác nhận Lâm Viễn Đồ ra tay ra thì giáo chủ đích thân hạ lệnh cho lão đồ sát Lâm gia, trước một phần là trả thù Lâm Viễn Đồ, một phần cũng là trợ giúp kế hoạch của giáo chủ ở Hành Dương, kế hoạch mà công tử là người thực hiên thay cho giáo chủ”.
Đông Phương Bạch muốn làm gì?, cái này Vô Song thực sự hiểu bởi người này cũng đã ghi rõ trong thư tín.
Đông Phương Bạch muốn Vô Song đại náo Hành Dương, khuấy tung thành Hành Dương lên.
Lợi ích của việc này là gì?, Đông Phương Bạch muốn nói cho cả thế nhân rằng Đông Phương Bất Bại chưa chết, chỉ cần trận chiến này diễn ra thì uy danh Đông Phương Bất Bại lại kéo dài vạn dặm, lúc đó cho dù Đông Phương Bất Bại không trở về Hắc Mộc Nhai cũng có thể ổn định Hắc Mộc Nhai.
Vấn đề thứ hai là việc Đông Phương Bất Bại còn sống nằm ngoài khả năng tính toán của ba kẻ vây sát hắn hôm đó, dựa vào một điểm này hoàn toàn có thể làm kẻ địch lộ ra sơ hở, để Đông Phương Bạch có thể biết trong Hắc Mộc Nhai của mình kẻ nào rốt cuộc là nội gian.
Một trận chiến này Đông Phương Bạch muốn Vô Song giúp hắn minh chứng cho sự tồn tại của mình, chỉ cần Đông Phương Bất Bại còn sống thì toàn bộ thế cục ngầm đang nhắm tới Nhật Nguyệt Thần Giáo đều lập tức lắng lại, người nào muốn ra tay với Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng phải suy nghĩ thật kỹ.
Trận chiến này không chỉ vì Khúc Dương, vì Lưu Chính Phong mà còn là vì chính Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Vô Song nghĩ thế nào về việc này?, hắn có làm hay không?, đáp án dĩ nhiên là có.
Vô Song nợ ân tình Đông Phương Bạch hơn nữa còn là nợ rất lớn, đấy là chưa kể nếu lần này Vô Song ra tay không phải không có chỗ tốt.
Ngoại trừ hai người Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong ra thì Vô Song còn có thể kết minh cùng Thiên Ý Thành đồng thời mượn thân phận Đông Phương Bất Bại mà khiến Nhật Nguyệt Thần Giáo tạm thời cúi đầu.
Thiên Ý Thành có thể thôi đi nhưng nếu mang theo thân phận Đông Phương Bất Bại mà bước lên sân khấu, nếu nắm được Nhật Nguyệt Thần Giáo thì chắc chắn là bước đột phá cực lớn của Vô Song.
Nhật Nguyệt Thần Giáo cùng Minh Giáo là hai giáo phái có môn đồ kinh khủng khiếp, tuyệt đối là hai đại quái vật khổng lồ, chỉ cần nắm được bất cứ thế lực nào trong hai thế lực này thì Vô Song cảm thấy... ngày hắn lập quốc ở Tây Vực đã gần hơn rất nhiều.