Nước ao đen ngòm, cái ao sen vốn sâu không thấy đáy, không ai biết bên dưới nó chứa cái gì, càng không biết nó sâu bao nhiêu.
Trên cái ao này có hàng trăm đóa hoa sen đen nhánh, những đóa hoa kỳ dị nhưng đẹp đến ma mị.
Những điều trên là để miêu tả về hắc ao trong mấy phút trước bởi vì tại thời điểm này mặt nước bắt đầu sôi lên sau đó từ trong ao đen ngòm xuất hiện những âm thanh, những tiếng rít gào như từ cõi âm vọng lên.
Sau một thoáng thời gian, toàn bộ nước trong ao bắt đầu rút đi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy đồng thời hàng trăm đóa hoa sen đen nhánh dần dần đổi hình trở thành những cánh tay đen ngòm tràn ngập tử khí cùng ma khí.
Theo mặt nước dần dần hạ thấp thì những cánh tay đen ngòm này cũng bắt đầu khô héo, da thịt như bị tróc ra rốt cuộc chỉ còn lại phần xương, nguyên phần xương cũng thuần một màu đen.
Lại qua thêm một đoạn thời gian, đến cả những phần xương này cũng tan biến, bụi về với bụi, hư vô chỉ còn là hư vô.
Nước trong đầm rút càng ngày càng nhanh, rốt cuộc lộ ra đầu người, lộ ra một mái tóc màu đen.
Mặt nước càng ngày càng hạ thấp đến khi cạn khô thì nhân hình kia mới hoàn toàn hiện ra.
Có lẽ không thể dùng từ nhân hình được nữa rồi, đây đã không còn là con người.
Thân ảnh ngập tràn ma khí, ma khí khủng bố đến mức làm người ta ngạt thở, làm người ta sợ hãi.
Toàn thân ngập tràn màu đen với ánh mắt đỏ rực như máu.
Trên thân của kẻ này còn có một lớp giáp, một lớp long giáp sần sùi đồng thời cho người ta một cảm giác khủng bố tột cùng, một lớp hắc giáp tràn đầy lực lượng, tràn đầy cảm giác của sự hủy diệt.
Đáng nói hơn là sau lưng kẻ này là long, là Lục Đầu Long.
Kẻ này dĩ nhiên chính là Vô Song.
Thời điểm Vô Song trở về thế giới này, thật ra hắn đã đạt đến cảnh giới Ma Hóa Lục Long nhưng mà chỉ mới chạm đến mà thôi... còn lúc này Vô Song thậm chí có thể nói hắn như cảm nhận được một bức tường, hắn có cảm giác Ma Hóa Thất Long đã gần lắm rồi.
Dĩ nhiên đây là một quá trình thôn phệ, Vô Song thôn phệ một ma nhân Ma Hóa Tứ Long cùng toàn bộ cái đầm sen hắc ám này mới có thể đạt được cái trạng thái hiện tại.
Bàn tay đưa ra, theo động tác này của hắn một đầu hắc long ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho Vô Song vuốt ve, điều này làm Vô Song không thể không mỉm cười.
"Lão bằng hữu, lâu lắm không gặp ".
Vô Song khẽ nói một câu rồi lại nhìn thân thể mình, cảm giác ngập tràn lực lượng, cảm giác đỉnh phong lại quay về.
Vô Song không rõ hiện tại mình mạnh thế nào nhưng mà nếu Hải Thần gặp Vô Song... con Hải Thần kia chỉ có đường chết, chỉ có thể trở thành một bữa mực nướng khổng lồ, nó đã không có bất cứ cơ hội nào để gây tổn thương cho Vô Song.
Lúc này Vô Song thực sự rất rất cường đại chỉ tiếc không có bất cứ ai tới đây để cho hắn kiểm chứng mình mạnh như thế nào.
Ở trạng thái Ma Hóa Ngũ Long bản thân Vô Song cùng cả Cơ Vô Song lại thêm vô vàn thủ đoạn mới thắng được A Thanh, theo Vô Song tổng kết thì trận đấu đó A Thanh có rất nhiều thủ đoạn vượt qua cấp bậc "đế " nhưng cũng có rất nhiều thứ không thể sánh với cấp bậc "đế" vì vậy tổng hợp lại mà nói A Thanh sẽ ngang ngửa với một trong Ngũ Đế của Trung Nguyên hoặc Đông Hải.
Ma Hóa Ngũ Long thực sự yếu hơn rất nhiều so với một Ngũ Đế chân chính... nhưng mà Ma Hóa Lục Long thì sao?, Vô Song lại thực sự không biết.
Thở ra một hơi, lúc hắn không cần gặp đối thủ thì địch nhân cứ lần lượt xuất hiện , khi hắn cần gặp đối thủ thì lại chẳng thấy ai.
Sau khi cảm khái xong bản thân Vô Song mới kiểm tra chỗ đứng của mình, chỗ đứng của Vô Song hiện tại như trong một cái hố vậy, hố sâu khoảng 15-20m, thực sự rất sâu nhưng mà với Vô Song thì đây chưa là cái gì to tát cả.
Điều duy nhất mà Vô Song quan tâm chỉ là trong hố này cũng xây dựng một tế đàn nhỏ, trên tế đàn đặt một tấm gương, một tấm gương cổ xưa vô cùng.
Tấm gương này hình tròn có màu cổ đồng, niên đại của nó xa xưa vô cùng căn bản không thể làm ra chuẩn đoán chính xác có điều ngay cả như thế thì mặt kính vẫn phi thường phi thường sáng, hai kiếp làm người của Vô Song còn chưa bao giờ có thể nhìn thấy một tấm gương trong như thế, sáng như thế.
Tấm gương này tương đối lớn, nó không phải là loại mà nữ nhân có thể dùng để trang điểm, nó gần như một tấm khiên tròn cỡ nhỏ vậy, ít ra nếu đeo trước ngực thì nó cũng che được phần lồng ngực của Vô Song.
Tấm gương đồng này cũng rất nặng, chí ít cũng có 10 kg, độ nặng không hề tương thích với một tấm gương.
Mặt trước của nó là phần kính trong suốt, còn mặt sau lại là những hoa văn kỳ dị, Vô Song tổng cộng có thể đếm được 8 đường vân tạo thành từng vòng lớn nhỏ nối tiếp nhau từ ngoài vào trong, lấy 8 đường vân này bao bọc một ký hiệu hình tròn, một ký hiệu tựa như vầng mặt trời vậy.
Nâng tấm gương này lên, Vô Song gần như chắc chắn đây là Bát Chỉ Kính hơn nữa việc đặt Bát Chỉ Kính ở đây có thể nói lên vật này tuyệt đối chẳng đơn giản chỉ là một vật mang tính biểu tượng, Bát Chỉ Kính có lẽ phi thường đáng sợ.
Nắm lấy Bát Chỉ Kính trên tay, Vô Song cũng không biết thứ này để làm gì nhưng mà Vô Song nhớ rõ ngay tại lúc trước nơi này ngập tràn ma khí thế là hắn bắt đầu dùng ma khí bao quanh Bát Chỉ Kính... bất quá Bát Chỉ Kính căn bản không có bất cứ phản ứng gì cả, điều này càng làm Vô Song nghi hoặc.
"Kỳ quái, nếu không phải dùng ma lực thì phải dùng gì để điều khiển thứ này? ".
Thử thêm vài cách nhưng đều không có hiệu quả, Vô Song rốt cuộc cũng chỉ có thể lựa chọn nắm lấy Bát Chỉ Kính trong tay, khi trở về gặp Nobunaga thì sẽ mang thứ này ra hỏi.
Nắm lấy Bát Chỉ Kính, Vô Song từ dưới hố vận sức một cái, thân hình đạp vài bước liền bắn ngược lên tế đàn.
Trong trạng thái Ma Hóa Lục Long, Vô Song cũng không ngần ngại gì nữa, vừa lên lại Tế Đàn thì Vô Song đã mở cái quan tài làm bằng hắc thiết này ra.
Quan tài vừa mở, một mùi hôi thối xuất hiện bắn ngược về phía Vô Song hơn nữa còn có một thứ gọi là thi khí rất nồng.
Vô Song nhíu mày, bàn tay khẽ vận sức nhẹ phẩy một cái, thi khí lập tức tán đi, lúc này nhìn vào bên trong... hắn nhìn thấy một người đang yên nghỉ trong quan tài.
Người này không phải Nobunaga để mà đứng dậy chiến đấu với Vô Song, đây đơn thuần là một cái xác, một cái xác hết sức bình thường.
Nếu có thể nói điểm bất thường thì chỉ là cái xác được bảo quản phi thường tốt... cái xác này đã qua công đoạn xử lý, là một cái xác được ướp hơn nữa không rõ có phải vì khí lạnh hay thứ gì đó tương tự hay không mà cái xác này vẫn như còn nguyên hình vậy.
Người trong quan tài là một lão nhân, tuổi tác ngoài 60, một lão nhân đang ngủ rất an tường đồng thời lão nhân này mặc quan phục... một bộ quan phục không thuộc về Phù Tang cũng không thuộc về Thanh Triều.
Nhìn thi thể , Vô Song như phát hiện được cái gì đó, hắn khẽ đưa tay mở ra phần áo ngoài của cỗ thi này, quả nhiên dưới lớp áo ngoài có một vật, là một tấm lệnh bài.
Lệnh bài này... không phải ghi tên của Ngu Mỹ Nhân, không còn là Mộ Ngu Trà nữa.
Tấm lệnh bài này có dòng chữ... Từ Phúc Mộ.
Ba chữ trên tấm lệnh bài này được khắc giống hệt phiến đá ngoài kia, ma khí xung thiên bá đạo vô cùng, có lẽ vì cỗ ma khí này mới có thể bảo vệ di thể đến ngày hôm nay, di thể của... Từ Phúc.
Vô Song nhìn di thể, hắn rốt cuộc để lại mọi thứ trở về yên vị sau đó đóng quan tài bằng hắc thiết lại.
Bên trong quan tài là di thể Từ Phúc, phía trên quan tài là bức tranh của Ngu Cơ.
Nhìn cái cảnh này Vô Song thực sự không đoán ra được thật hư ra sao bất quá hắn vẫn chắp tay lại, nhẹ vì hai người này cúi đầu một cái.
Nghĩa tử dù sao cũng là nghĩa tận.
Ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn về phía bức tranh Ngu Cơ, chính Vô Song không thể không thở dài một hơi, bàn tay nắm lấy Bát Chỉ Kính rồi quay đầu.
Tại cái nơi gọi là Mộ Ngu Trà này còn hai nơi nữa hoặc ít nhất là hai nơi nữa để Vô Song khám phá.
_ _ _ _ __ _ _
Đại khái là mình còn nợ các bạn 11 chương, sau chương này là còn nợ 8c, sẽ cố gắng trả hết nợ trong thời gian gần nhất.