11 giờ trưa tại khu ẩm thực sang trong nhất thành phố, chiếc siêu xe dừng chân trước một nhà hàng kiểu Pháp.
Không khí bên trong nhà hàng nhộn nhịp, bài trí nơi này vô cùng sang trọng các khách nhân ở đây đa phần là người giàu có hay nổi tiếng.
Cuối dãy khách vip một đôi nam nữ thanh lịch ngồi giữa bàn ăn. Cô gái thanh tú trong bộ váy đơn giản, người đàn ông đĩnh đạt trước mặt ân cần rót chút rượu làm tăng thêm vị giác.
"Em thích không khí và thức ăn nơi này chứ!" Người đàn ông giọng nói vô cùng ôn nhu.
Cô gái trước mặt e thẹn nở nụ cười: "Không tệ, nhưng em thích những nơi yên tĩnh hơn.". Chiêu Hòa vốn là cô gái đơn giản, cuộc sống trước giờ không thích sự cầu kì, vốn chỉ thích những nơi lãng mạn lại vô cùng bình dân. Thực là một cô gái tốt, hiền lành lại biết quan tâm người khác.
Hứa Tiêu điềm đạm nâng ly rượu mời Chiêu Hòa, tâm tình vô cùng thoải mái ngắm nhìn cô gái đáng yêu trước mắt. "Lần sau sẽ đưa em đến một nơi tốt hơn.". Nhà hàng cao cấp này là tài sản riêng của Hứa Tiêu.
"Em có muốn cùng anh nhảy một bản?"
Chiêu Hòa hai má đỏ ửng, một phần vì thẹn một phần vì rượu làm cho gương mặt cô lúc này vô cùng quyến rũ: "Em không giỏi." Chiêu Hòa nhảy không tệ nhưng lại rất ngại nhảy trước mặt người khác, mà người đàn ông trước mặt này mang lại cho cô cảm giác vô cùng ấm áp như nắng ban mai và đáng tin cậy như đấng tối cao.
Cả hai cùng nhau bước ra sảnh lớn của nhà hàng cùng các cặp tình nhân khác khiêu vũ. Từng bước, từng bước nhảy hòa hợp vào nhau, nhẹ nhàng bay bổng ăn ý như một cặp tình nhân lâu năm. Âm nhạc du dương, đôi tình nhân say đắm trong từng bước chân, ăn ý đến lạ thường khiến mọi người xung quanh ganh tị, dừng mọi hoạt động để ngắm nhìn đôi tiên đồng ngọc nữ.
Bản nhạc cuối cùng kết thúc, tiếng vỗ tay đồng thanh vang lên, những ánh mắt ngưỡng mộ hướng về phía hai người.
"Hôn đi, hôn đi.. hôn đi."
Dưới sự đồng thanh hưởng ứng của mọi người, động tác Chiêu Hòa cứng nhắc. Hứa Tiêu tay nâng cằm cô lên, bạc môi nhẹ nhàng đặt lên cánh môi đỏ mọng của Chiêu Hòa triền miên hôn. Đầu lưỡi chạm vào nhau, một luồng xung điện chạy khắp người Chiêu Hòa cảm giác vô cùng đặc biệt, cơ thể bất giác rung lên.
Dưới sự dẫn dắt thuần phục của Hứa Tiêu khiến cô say mê, Hứa Tiêu từ trong miệng nhỏ thu lấy mật ngọt, lữa nóng từ cơ thể chạy khắp phân thân làm hắn mê luyến không muốn rời. Cảm giác thấy cô gái nhỏ trong lòng hơi thở trở nên gấp gáp, oxi mất đi trầm trọng mới buông môi nhỏ ra để cô hô hấp.
"Bốp, bốp.."
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi sự chú ý để dồn về cặp đôi vừa vào cửa, lại là một cặp nam nữ thanh tú khác. Hôm nay mọi người đến đầy điều được mở mang tầm mắt về cái đẹp.
Người đàn ông ôm eo cô gái tiến về phía cặp đôi vừa hôn nhau. "Thì ra Hứa tổng đang ở đây ăn yếu mạch." Sau khi nghe Trình Thiếu Phong nói mặt Chiêu Hòa càng ửng đỏ như hai quả đào trông vô cùng xinh đẹp, Hứa Tiêu biểu tình vẫn như cũ.
"Chiêu Hòa, cậu thật xấu. Trách sao không thể hẹn được cậu dùng bữa, thì ra đang ở đây hẹn hò với người ta." Tiêu Mỹ Nhàn xấu xa cười, hai vợ chồng mỗi người một bên phụ họa, thêm rồng vẻ phượng làm Chiêu Hòa xấu hổ không thôi.
"Thiếu gia, cho tôi xin. Ngài và phu nhân tha cho Chiêu Hòa đi, hai quả đào trên má sắp chín mất rồi." Hứa Tiêu liền bước ra giải dây cho mỹ nhân, "Nhàn Nhàn, cậu còn trêu mình có tin mình cắn chết cậu không." Chiêu Hòa thẹn quá hóa giận:
"Được rồi, không trêu cậu nữa. Chúng ta cùng dùng bữa có được không." Bốn người cùng nhau ngồi vào bàn, trò chuyện.
Dự án phim "Phi thường hoàn hảo" tiến triển khá tốt, ngày đầu tiên ra mắt Trình nhị thiếu cũng đặc biệt đến chúc mừng, Phong thiếu còn trịnh trọng hơn nắm chặt tay bà xã cùng xuất hiện. Phong thiếu nổi tiếng kín tiếng, rất ít xuất hiện trước đại chúng, nhưng từ khi kết hôn thường xuyên cùng phu nhân xuất đầu lộ diện. Sự có mặt của anh em nhà Trình gia càng làm cho mọt người hứng thú hơn với dự án.
Từ khi Tiêu Mỹ Nhàn kết hôn cùng Trình Thiếu Phong, mối quan hệ cha con của cô cùng Tiêu Giang Duẫn ngày càng lạnh nhạt. Ngày cả dự án lớn như vậy cũng không thấy xuất hiện, tất cả điều giao cho Tiêu Mỹ Nhàn sắp xếp. Cô nghĩ như thế lại càng tốt không phải lúc nào cũng phải gân cổ cãi nhau với ông.
Cuối tháng mười hai, chỉ còn vài ngày nữa là hết năm. Ngoài đường tấp nập người, họ đang chuẩn bị trang hoàng lại nhà cửa, mua sắm một số thứ cần thiết. Không khí nhộn nhịp, mang đầy sức sống mới, những cây đào bắt đầu trổ nụ chẩn bị đón năm mới, những cây đào bắt đầu trổ nụ chẩn bị đón năm mới, đường phố được trang hoàng bàng những chùm đèn đủ màu, nhà nhà đều treo liễng đỏ.
Tiêu Mỹ Nhàn tranh thủ những ngày rảnh rỗi, giữa trưa sắp xếp thời gian cùng Chiêu Hòa và Tiểu Ngư đi mua sắm. Quan trọng là mua quà dành tặng năm mới cho Trình Thiếu Phong, từu trong ra ngoài đều có người sắp xếp hoàn chỉnh cũng không cần cô phải bận tâm.
Lưu Hổ đưa ba người đến khu mua sắm sầm uất trong thành phố để chọn quà. Đặt chân vào một cửa hiệu sang trọng, ở đây tất cả mọi thứ sang trọng nhất đều có, Tiêu Mỹ Nhàn khó khăn suy nghĩ không biết phải mau món gì. Cô cảm thấy Trình Thiếu Phong không thiếu thứ gì cả, những đồ vật anh dùng tất cả đều đắct tiền, thêm một món đắt tiền cũng không thừa không thiếu. Chọn đi chọn lại, cuối cùng bàn tay nhỏ cầm đến một món đồ xa xỉ nhưng không có khả năng dùng đến chi bằng mua một món đồ có thể đánh dấu Phong thiếu là người của cô. Mùi hương này cũng không tệ lắm, rất hợp với khứu giác của cô, trên cơ thể người đàn ông của cô nhất định chỉ có thể có mùi của cô. Tiêu Mỹ Nhàn tưởng tượng đến cảnh Trình Thiếu Phong nhận món quà này, vui mừng ôm cô vào lòng hai má lại ửng hồng, lại để cho Chiêu Hòa cùng Tiểu Ngư một phen trêu chọc. Chăm chú quan sát lọ nước hoa được đặt vào một chiếc hộp nhỏ, sau đó dùng giấy quà màu xanh nhạt họa tiết đơn giản gói lại, trong lòng Tiêu Mỹ Nhàn tràn đầy hạnh phúc.
Tiêu Mỹ Nhàn mua quà tặng cho Trình Thiếu Phong, Chiêu Hòa lại chọn một chiếc caravat màu nâu sang trọng dành tặng Hứa Tiêu ngụ ý trói chặt suốt đời. Tiểu Ngư chỉ mua sắm vài món lặt vặt cần thiết, chũng không có như hai bà chị mua quà tặng người yêu, vì vốn dĩ cô gái nhỏ vẫn chauw có người yêu.
Sau khi cả ba vui vẻ từ cửa hàng mua sắm trở ra cũng đã xế chiều, bụng đánh trống âm ỉ liền cùng nhau đến một nhà hàng món Trung dùng bữa.