Cưng Chiều Lão Bà Tỷ Tỷ

Chương 9: Bản lĩnh dọa người của bà chị đanh đá (Phong thiếu ăn giấm chua phần 2)



Phim trường phía đông thành phố, địa điểm đang khởi quay "Phi Thường Hoàn Hảo". Bối cảnh của phim nhằm quảng bá cho khu đất vừa thu mua của tập đoàn Hắc Hải, vừa quảng bá hình ảnh vừa cũng cố thế lực trên thị trường bất động sản một công đôi việc.

Hôm nay, ngày tuyển nữ chính đầu tiên, bên phía nhà sản xuất đưa ra đề cử nữ chính là đại minh tinh đang làm mưa làm gió hiện nay, phía Tiêu thị lại đề cử một cô gái trẻ không tiếng tăm. Do hai bên đều là nhà tài trợ nên đạo diễn khó lòng quyết định đành mở buổi test khả năng thể hiện sự công bằng, lại có thể làm vừa lòng các nhà tài trợ.

Ngồi giữa phim trường là đạo diễn Tô, bên cạnh là Tiêu Mỹ Nhàn, cuối cùng là Hàn Trĩnh anh ta là một trong những người có tiếng nói ở đây. Tiểu Ngư đã có mặt từ sớm để chuẩn bị cho buổi thử vai, nhưng đại minh tinh họ Lý vẫn chưa thấy mặt mũi.

"Đạo diễn Tô, Lý Thi Thi vẫn chưa đến sao? Bây giờ là mấy giừo rồi?" Tiêu Mỹ Nhàn ngồi bắt chéo chân trên ghế, khẩu khí không dể chịu hỏi.

Đạo diễn Tô cho người gọi điện giục, nhìn sắc mặt ông ta hối hả Tiêu Mỹ Nhàn cũng không muốn làm khó dể: "Hôm nay tôi không bận, có thể đợi cô ấy trong nữ giờ, quá thời gian đó thì bảo cô ta đừng đến nữa." Đang nói bỗng nhưng quay sang Hàn Trĩnh nói: "Không biết Hàn thiếu thấy thế nào, nếu mệt anh có thể vào hội trường nghỉ ngơi."

Hàn Trĩnh đang ngồi trên ghế điềm tĩnh như nước, đột nhiên bị gọi chúng cũng không làm ngạc nhiên, vẫn dùng tư thế bình thản trả lời: "Không cần, Tiểu tiểu thư không mệt, tôi là nam nhân nếu bảo mệt mỏi thì thật là mất mặt."

Tiêu Mỹ Nhàn cũng không nói thêm lời nào, chỉ lẳng lặng ngồi đó xem tài liệu. Không cần nói cũng biết cô có bao nhiêu xấu hổ khi đối diện Hàn Trĩnh, đêm hôm trước vô cùng thất lễ mà ngã vào lòng Hàn Trĩnh khiến cô không còn mặt mũi đối diện anh. Hàn Trĩnh biết điều đó, nhìn vào mắt Tiêu Mỹ Nhàn anh có thể nhìn ra tính khí cao ngọa của cô gái trước mặt, lại vô cùng hứng thú với bông hoa nhỏ kiên cường này nhưng đáng tiếc đóa hoa hải đường đã sớm thuộc về Phong thiếu.

Đợi được nữa giờ, Tiêu Mỹ Nhàn hoàn toàn mất đi kiên nhẫn. Lý Thi Thi kia tự cho mình là đại minh tinh, không cho ai vào mắt, hợp đồng này cũng không cần đến cô ta. Ngày đầu tiên đã để mọi người nháo nhào chờ đợi, ngày sau không biết còn bao nhiêu điều kiện để làm khó dễ.

"Tiểu Ngư, làm phiền em chuẩn bị cùng Hàn thiếu diễn cảnh chia tay của hai nhân vật chính cho đạo diễn Tô xem." Tiêu Mỹ Nhàn nhẹ giọng gọi, quay sang bảo Hàn Trĩnh: "Làm phiền Hàn thiếu."

"Không phiền." Hàn Trĩnh cũng không nói nhiều, bước vào hậu trường chuẩn bị một chút liền trở ra.

"Phi Thường Hoàn Hảo, test cảnh 1".

"Hoàn tất."

"Tốt." Đạo diễn Tô hết lời khên ngợi diễn xuất vừa rồi.

Tiểu Ngư đáng yêu, híp mắt cười. Cô gái nhỏ lần đầu diễn xuất lại được đạo diễn Tô khen ngợi, trong lòng vô cùng thống khoái. Tiểu Ngư là một cô gái ngây thơ, chính sự hoạt bát của cô đã khiến Tiêu Mỹ Nhàn hết lòng nâng đỡ. Nhàn vào đôi mắt tròn xoe kia Tiêu Mỹ Nhàn thấy đucợ hình ảnh của bản thân nhiều năm về trước. Trước đây cô cũng dễ dàng vui vẻ, dể dàng thỏa mản nhưng sau nhiều năm cô dần trở thành người phụ nữ thành thgục như bây giờ.

"Được rồi, Tiểu Ngư vai diễn này thuộc về em." Tiêu Mỹ Nhàn bước đến gần vỗ vai Tiểu Ngư.

"Khoang đã."

Phía sau lưng truyền đến một thanh âm trong trẻo thêm mấy phần gay gắt, tất cả cùng xoay người nhìn xem đối phương là ai.

Lý Thi Thi cùng tùy tùng bước đến trước mặt Tiêu Mỹ Nhàn, mắt nhìn thấy đám người trước mặt Tiêu Mỹ Nhàn vẫn giữ phong thái cũ sắc mặt không hề thay đổi. Bọn họ đây là ý gì, đang muốn dọa người. Thật đáng tiếc dọa nhầm người rồi.

Lý Thi Thi dương dương tự đắc, hai mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tiêu Mỹ Nhàn, "Vai diễn này định sẵn là thuộc về tôi. Một con ranh lại có thể qua mặt được tôi."

Không hiểu cô ta lấy đâu ra cái khí thế ghê gớm như thế, chẳng xem ai ra gì. "Lý tiểu thư, vậy cô nói xem dựa vào cái gì chúng tôi phải giao vai diễn này cho cô."

Lý Thi Thi cong lên cánh môi đỏ mọng, khóe mắt mang theo khiêu khích vô cùng trêu chọc trả lời: "Dựa vào việc tôi là người của Nhị thiếu Trình Hào, mà dự án này thuộc về Hắc Hải. Cuối cùng vẫn nên để người trong nhà, đúng không chị dâu."

"Rất xin lỗi nhị thiếu nhà chúng tôi vẫn chưa chính thức lập gia đình. Hơn nữa đây là dự án do Phong thiếu quyết định, nếu cô muốn làm nữ chính đến vậy thì vẫn còn một cách nha." Ngừng một lúc Tiêu Mỹ Nhàn liền nói tiếp: "Bảo Nhị thiếu đến tìm Phong thiếu uống trà đàm đạo thì mai ra. Nhưng tôi thiết nghĩ Nhị thiếu sẻ không gì một sủng vật mà nhọc công làm những chuyện nhỏ nhặt này."

Lời nói châm chọc được Tiêu Mỹ Nhàn đáp lại, cả phim trường đều nghe ra ý tứ ẩn trong đó. Lý Thi Thi cô cho dù là người của Nhị thiếu nhưng đến cuối cùng vẫn là một sủng vật không danh không phận. Hơn nữa trên Nhị thiếu còn có Phong thiếu, mà Tiêu Mỹ Nhàn mới chính là bà chủ danh chính ngôn thuận của Hắc Hải.

Một lời nói ra chặt đứt khí thế của Lý Thi Thi, sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, tay nhỏ nắm thành đấm hận không thể đem cô xé làm nhiều mảnh.

"Đạo diễn Tô, cứ như lời tôi mà làm." Tiêu Mỹ Nhàn vừa nói vừa bước đến gần Tiểu Ngư, nở nụ cười thánh thiện không còn vẻ chua ngoa.

Hàn Trĩnh đứng một bên xem hát, nhịn không được cười khẽ. Anh cười một con chim sẻ nhỏ vừa ra đời lại đến đòi quyền lợi với bà chị đanh đá, nhận liền một cú ngã đau đến méo mặt. Ít ra bà chị đanh đá này vẫn rất thú vị, không biết là cô đang không sợ cường quyền hay ỉ lại bản thân mình có quyền, cho dù là gì thì cũng đáng xem là có bản lĩnh.

"Tiểu Ngư, chị tin tưởng em cho nên cũng không mông muốn em có sơ xuất khiến chị thất vọng. Chị lại càng không hy vọng em giống một số người, vừa nổi tiếng đã vội đi tìm đàn ông, xem họ như kim chủ chống lưng. Trở thành công cụ ấm giường của người khác lại dương dương tự đắc xem trời bằng vung." Tiêu Mỹ Nhàn vừa dứt lời, xoay người mĩm cười nhìn ai kia giận đến dậm chân đấm ngực rời đi. Lâu rồi cô chưa được mắn người, lại chửi đến thoải mái như thế.

Ở phía đằng xa, một nam nhân bạc môi khẽ công ngắm nhìn con mèo nhỏ của mình đang xù lông với kẻ kahcs, rất khí thế.

"Phong thiếu." Tiêu Mỹ Nhàn ngạc nhiên trước sự xuất hiện của hắn, "Sao anh lại ở đây."

Trình Thiếu Phong tiêu soái tiến đến, cánh tay ôm lấy chiếc eo nhỏ xiếc chặc. "Thế nào em không thích tôi đến đây?".

Không phải không thích, mà là cực kì không thích. Người ngoài còn không biết lại tưởng Phong thiếu đỉnh đạt của họ cưng chiều vợ nên đặc biệt đến thăm, riêng cô quá hiểu là đằng khác. Hắn ta đến đây chỉ muốn cảnh cáo một số người có ý đồ xấu xa với vợ mình, đang đánh dẩu quyền. Phong thiếu ời là Phong thiếu không cần phải nói thì người ta cũng biết đây là vợ anh.

"A, chị Nhàn Nhàn. Là ông xã đến đón chị đi dùng cơm trưa đây mà." Tiểu Ngư ngốc nghếch chạy đến cười nói.

"Tiểu Ngư có tin chị trừ lương em vì tội sàm ngôn không." Tiểu Ngư ngoan ngoãn im bật, ỉu xìu nấp phía sau lưng Hàn Trĩnh.

Hàn Trĩnh cũng đến chào hỏi, coi như hữu lễ.

Trình Thiếu Phong vẫn không buông động tác ôm chặt vật nhỏ trong tay, đối diện Hàn Trĩnh mà mất đi sự ấm áp trong lời nói: "Vợ chồng chúng tôi bây giờ đi dùng cơm, không biết Hàn thiếu có hứng thú đi cùng."

Lời nói chứa đầy gai nhọn cùng ánh nhìn không mấy thiện cảm bắt nguồn từ chuyện hôm trước, khiến Trình Thiếu Phong muốn mang cô tránh xa hàn Trĩnh. Nhưng đây là công việc anh cũng không thể xen vào quá nhiều, chỉ còn cách giữ chặt không buông, chai mặt bám sát.

"Thật tiếc, tôi đã có hẹn dùng cơm cùng người nahf. Dịp khác sẽ đpá lễ mời Phong thiếu cùng Tiêu tiểu thư dùng cơm." Hàn Trĩnh anh cũng không muốn làm kỳ đà cản mũi, phiền phức có thể tránh liền tránh.

"Tiêu tiểu thư" Phong thiếu đen mặt khi nghe hàn Trĩnh xưng hô với cô. "Làm phiền anh từ nay nên đổi cách xưng hô, gọi là Trình phu nhân."

"Tôi đã quen gọi như vậy, hơn nữa Tiêu tiểu thư cũng không có phản đối." Hàn Trĩnh cảm thấy người đàn ông này rất ngang ngược, cả cách xưng hô cũng muốn quản.

Tiêu Mỹ Nhàn mắt thấy giữa hai người họ một trận chiến sắp nổ ra, muốn tránh đi càng xa càng tốt, "Phong thiếu, hiện tại em rất đói. Nếu anh còn không đi, em lập túc xĩu cho anh xem."

Nhìn cô gái nhỏ trong lòng làm nũng, vặt nhỏ đòi ăn vô cùng đáng yêu khiên hắn không còn hơi sức tức giận kẻ trước mặt, bỏ lại vài câu cảnh cáo liền ôm vặt nhỏ trong lòng rời đi.