Hắc Hải, phòng họp cao cấp.
Trình Thiếu Phong đang ngồi giữa bàn hội nghị, bên cạnh là Hứa Tiêu cùng rất nhiều chủ sự. Cuộc họp diễn ra căng thẳng, mọi người cả thở cũng không dám mạnh, bọn họ cực kỳ sợ cơn thịnh nộ của vị Phong Thiếu này.
Việc làm ăn của Hắc Hải gần đây không mấy khởi sắc, những dự án lớn ở Châu Âu đều có kẻ phỏng tay trên, Trình Thiếu Phong bắt các chủ sự ra sức cứu vãn, làm cho mọi nhân viên đều phải tăng ca làm việc không dám lơ đãng. Mặc khác, hẳn âm thầm cho người điều tra kẻ dựt dây phía sau là ai, nhưng đến hôm nay đàn em vẫn chưa cho hắn câu trả lời, hỏi sao tâm tình hắn không bốc hỏa.
Bên trong phòng họp căng thẳng, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa làm cho tim mọi người trong phòng nhảy lên một nhịp.
"Vào đi." Trình Thiếu Phong gắt gao nói.
Người bước vào là Trương Báo, ai chẳng biết Trương Báo là một trong những cánh tay đắc lực của Trình Thiếu Phong, hắn đến chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Trương Báo trực tiếp tiến gần về phía Trình Thiếu Phong, khom người nói nhỏ vào tai hắn. Trình Thiếu Phong nghe xong sắc mặt bình ổn trở lại, đứng lên cùng Trương Báo rời phòng họp "Hứa Tiêu, ở đây giao lại cho cậu."
Hứa Tiêu biết phải làm gì, liền thay mặc Trình Thiếu Phong chủ trì cuộc họp, các chủ sự dường như thở ra, trái tim bé bỏng của họ có thể không cần nhảy lầu rồi.
Trình Thiếu Phong rời khỏi phòng họp trực tiếp lên xe rời đi, hắn cùng Trương Báo ngồi trên xe đặc chế dành riêng cho hắn, theo sau là đoàn xe của đàn em.
"Lã đại yên tâm, tôi đã cho người chuẩn bị sẳn sàng." Trương Báo ngồi bên cạnh Trình Thiếu Phong cung kính nói.
"Tốt, chuyến này không được phép có sai sót." Trình Thiếu Phong sắc mặt nghiêm nghị, xem ra hành sự lần này rất quan trọng.
Đột nhiên điện thoại Trình Thiếu Phong reo lên, hắn liền bắt máy, đầu dây bên kia một giọng nam truyền tới: "Phong Thiếu, tôi có một vạt rất mong muốn anh đến mang đi."
"Ngươi là ai, dám dùng khẩu khí đó nói chuyện hẵn là không muốn sống tiếp rồi." Trình Thiếu Phong mặt không biến sắc, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo, muốn đóng băng người nghe.
"Tôi dám tìm đến chắc chắn có thứ đáng giá trong tay. Trình Thiếu Phong, người đàn bà của anh, cô ta gọi cái gì mà Mạn Lệ đang trong tay tôi. Anh trong vòng 15 phút phải đến địa điểm.. nếu không thì chuẩn bị hốt sát cô ta là vừa.. tút.. tút.." Vừa dứt lời đối phương lập tức tắt máy.
Thật quá mức, dám xem thường hắn, người của Trình Thiếu Phong cũng dám đụng đến, không phải là chán sống thì gọi là gì.
"Dừng xe". Trình Thiếu Phong lập tức cho dừng xe trước sự ngạc nhiên của đàn em "Trương Báo, cậu cùng một vài đàn em đến địa phương này mang Mạn tiểu thư trở về cho tôi." Nói rồi hắn trực tiếp cho xe chạy đi, Trương Báo lên chiếc xe phía sau, cùng vài đàn em đi giải cứu Mạn Lệ.
Lại nói về Tiêu Mỹ Nhàn, cùng lúc này cô đang trên đường đi khảo sát địa điểm khởi quay phim mới, vì phải tham gia cuộc họp trước đó cho nên để cho mọi người đi trước, cô bây giờ mới trên đường đến. Địa phương mà cô hướng đến phải đi ngang qua vungfngoaij ô vắng vẻ, nhưng Tiêu Mỹ Nhàn không có sợ hãi vì phái sau cô lúc nào cũng có Lưu Hổ hỗ trợ.
Xem ra chỉ còn một đoạn nữa là đến nơi. Tiêu Mỹ Nhàn đưa tay vặn nhỏ âm thanh ca khúc đang phát, ngước mắt nhìn thấy phía trước có rất nhiều chướng ngại vật. "Két.."
Tiêu Mỹ Nhàn đạp phanh gấp, phía trước có hai chiếc xe chắn ở đầu xe cô, vài người đàn ông từ trong bước ra tay cầm them côn sắt, thoạt nhìn đã biết là gian hồ. Tiêu Mỹ Nhàn trong lòng hoan mang, trường hợp này lần đầu phát sinh làm cho cô chưa biết phải làm sao, liền gọi 911.
Đám người phía trước hùng hổ tiến về phía xe Tiêu Mỹ Nhàn, ở phía sau, xe của Lưu Hổ đã kịp thời, nhìn thấy một màn trước mắt hắn liền xuống xe ngăn lại đám người đang tiến về phía Tiêu Mỹ Nhàn, chỉ một vài người ở đây thì không là gì so với khả năng của Lưu Hổ.
"Phu nhân, cứ ngồi yên trong xe không cần phải ra ngoài, tôi có thể xử lý." Lưu Hổ vừa đỡ lấy gậy sắt vừa hét lớn vào xe Tiêu Mỹ Nhàn.
Lưu Hổ đánh ngã vài trên trong số đó, vài tên khác lại tiến lên, bọn chúng càng lúc càng đông, cùng xong lên đánh về phía Lưu Hổ, hắn có vẻ thấm mệt nhưng bọn kia lại khá đông.
Lưu Hổ trúng một gậy vào chân liền khụy xuống, hắn thật sự đã tới giới hạn rồi, bọn người kia thấy thế liền xông lên, Lưu Hổ cố chống đỡ vài đòn, cuối cùng vẫn ngã xuống.
Một vài tên thấy Lưu Hổ bị hạ liền tiến về xe Tiêu Mỹ Nhàn, gậy sắt trực tiếp đánh vào kính xe, đáng tiếc không thể làm hỏng chúng. Xe mà Tiêu Mỹ Nhàn đi đã được Trình Thiếu Phong cho đặc chế, chống được va đập, hơn nữa đạn cũng không thể xuyên thủng, nếu cứ ngồi yên trong xe thế này thì chẳng làm gì được cô.
Tiêu Mỹ Nhàn nhìn thấy Lưu Hổ thất thế, liền hoảng sợ, lo lắng hắn không thể chịu được đến cảnh sát đến. Trong đầu cô lúc này hiện lên ba chử Trình Thiếu Phong, phải hắn chính là cứu tinh lúc này, bất giác tay cầm điện thoại gọi cho hắn.
"Phong Thiếu, tôi rất sợ. Có một đám người chắn trước xe, Lưu Hổ đi đánh nhau với chúng, nhưng.. Cậu ta sắp không được rồi." Trình Thiếu Phong vừa nhấc máy, Tiêu Mỹ Nhàn liền trực tiếp nói nhanh bằng giọng run run.
"Nhàn Nhàn, bình thĩnh. Nhất định phải ngồi yên trong xe không được bước ra ngoài, hiểu rõ không, Lưu Hổ sẻ không có chuyện gì, cậu ta nhất định không sao." Trình Thiếu Phong trong lòng vô cùng lo lắng nhưng vẫn phải trấn an cô.
"Nhưng cậu ta không chống đỡ được nữa, tôi không thể nhìn một người vì tôi mà bị đánh chết, trình Thiếu Phong anh mau đến đây đi." Tiêu Mỹ Nhàn hét lớn về phía điện thoại rồi trực tiếp tắt máy.
Trấn định lại bản thân Tiêu Mỹ Nhàn tìm chiếc dùi điện nhỏ trong túi, đây là thứ phụ nữ hay mang theo bên mình để phòng vệ, bây giờ chẳng phải có cơ hội để dùng. Tiêu Mỹ Nhàn mở cửa xe tiến ra bên ngoài, mặc kệ là nguy hiểm thế nào cô cũng không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu, hơn nữa, đám người này là nhằm vào cô, cho nên chỉ cần cô xuất hiện bọn chúng liền buông tha Lưu Hổ tiến về phía Tiêu Mỹ Nhàn.
"Dừng lại, các muốn lấy mạng sao?". Tiêu Mỹ Nhàn hướng dùi điện về phía bọn họ nhưng xem ra chẳng thể làm chúng sợ.
Một tên trong số đó tiến về phía Tiêu Mỹ Nhàn hất tung dùi điện trong tay cô, một tên khác trực tiếp dùng gậy đánh vào người cô, bị trứng một gậy Tiêu Mỹ Nhàn mất đà va đạp xuống đường, một dòng máu đỏ từ thái dương trào ra khiến Tiêu Mỹ Nhàn đau đến ngất đi.
"Con khốn, muốn chống đối bọn ông sao?" Một tên hung hãn trong số đó lên tiếng, có vẻ hắn là lão đại quát những tên còn lại "mang nó đi".
Được lệnh, vài tên khác liền sốc Tiêu Mỹ Nhàn lên mang đi. Lưu Hổ toàn thân đầy máu vẫn gượng dậy nắm lấy bọn đang giữ Tiêu Mỹ Nhàn, tên A Mãn thấy thế đá hắn một cước ngã lăng về phía sau. Lưu Hổ cả gượng cũng không thể, không dậy được nữa, chỉ trơ mắt nhìn Tiêu Mỹ Nhàn bị người mang đi.
Sau khi Tiêu Mỹ Nhàn tắt máy, bỏ lại Trình Thiếu Phong bên này đang lo lắng. Hắn biết chắc chắn có người sắp đặt, khi không lại có kẻ đến bắt người của hắn đúng lúc sắp diễn ra giao dịch.
"Quay đầu xe, đến địa điểm này ngay." Trình Thiếu Phong lập tức cho xe quay đầu, mở định vị tìm vị trí của Tiêu Mỹ Nhàn. Trên nhẫn cưới mà Tiêu Mỹ Nhàn đeo có chíp định vị hắn đã cài sẵn, Trình Thiếu Phong lúc đó chỉ là đề phòng, không ngờ lại có lúc cần dùng đến.
"Bân, gọi cho Nhị Thiếu thay tôi đến địa điểm giao dịch." Trình Thiếu Phong quay sang ra lệnh cho thân tính bên cạnh.
"Lão đại, nếu Nhị thiếu đến chắc chắn không kịp, chuyến hàng này rất quan trọng có cần suy nghĩ lại không, hay là để Nhị thiếu đến chổ phu nhân." Bân lo lắng nhìn Trình Thiếu Phong, hắn đã đánh đồng Tiêu Mỹ Nhàn cũng như bao người khác.
"Cứ làm theo lời tôi." Trình thiếu Phong dứt khoát không thay đổi ý định, giờ phút này tâm trí của hắn chỉ đặt ở chổ Tiêu Mỹ Nhàn, thứ gì cũng không còn quan trọng.
Tốt nhất người đàn bà của hắn không xảy ra chuyện gì, nếu không, ai hắn cũng không bỏ qua, lòng Trình Thiếu Phong thầm nghĩ lại càng lo lắng cho xe tăng hết tốc dộ. Chẳng mấy chốc đã đến khu ngoại ô, nơi Tiêu Mỹ Nhàn xãy ra chuyện, chỉ thấy Lưu Hổ nằm xòng xoài dưới đất, toàn thân bê bết máu ngất đi từ lâu, Tiêu Mỹ Nhàn thì chẳng thấy đâu.
Trình Thiếu Phong cho người Lưu Hổ đến bệnh viện còn mình tiếp tục đuổi theo, nhìn xem định vị liền thấy bọn người mang Tiêu Mỹ Nhàn đi không còn di chuyển, bọn chúng dừng lại tại địa điểm cách nơi này không quá xa.
Trong một khu nhà hoang phía ngoại ô thành phố, xung quanh cây cỏ mọc rậm rạp um tùm, khung cảnh vô cùng hoang tàn vắng vẻ. Xung quanh hai bên dựa lưng vào núi, là một địa điểm ẩn danh vô cùng hoàn mỹ.
"Đại ca, nó bất tỉnh rồi." Một tên đàn em chạy đến thông báo với A Mãn.
A Mãn bước về phía góc tường, nơi Tiêu Mỹ Nhàn đang nằm bất động trên đất, hắn nâng chân đá vài cước vào bụng Tiêu Mỹ Nhàn cũng không thấy cô có động tĩnh, hắn khom người nâng Tiêu Mỹ Nhàn lên, tựa người cô vào tường. Ánh mắt thèm khát của A Mãn nhìn chầm chầm gương mặt tuyệt mĩ của Tiêu Mỹ Nhàn, một bên thái dương nhuộm đầy máu càng tô đạm vẻ đẹp mý lệ trên gương mặt.
"Tao muốn xem mùi vị người đàn bà của Trình Thiếu Phong thế nào, sau đó sẻ cho tụi bây cùng hưởng thụ" A Mãn đắc chí cười to, bàn tay thô thiển luồng qua áo ngoài của Tiêu Mỹ Nhàn, mạnh mẽ xé rách để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, Tiêu Mỹ Nhàn vẫn không có tĩnh lại.
Trước hành động của A Mãn làm đám đàn em hắn cũng khoái chí cười lớn, A Mãn đem quần Tiêu Mỹ Nhàn xé đến tận đùi để lộ ra đôi chân thon dài, hắn hôn lên chiếc cỗ thơm tho của tiêu Mỹ Nhàn, làm đủ trò bẩn thỉu.
"RẦM.."
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đạp cửa, là Trình Thiếu Phong, chính xác là hắn. Trình Thiếu Phong hướng mắt về phía Tiêu Mỹ Nhàn, nhìn thấy khắp người cô đều là vết thương, quần áo không chỉnh tề còn có A Mãn đang dùng bàn tay bẩn thieur sờ xoạn khắp người. Sắc mặt Trình Thiếu phong trở nên khó coi, đồng tử màu đỏ thẳm, lúc này hắn trông như một con dã thú vô cùng đáng sợ.
"Đánh". A Mãn ra lệnh cho đàn em đánh về phía Trình Thiếu Phong.
Trình Thiếu Phong đỡ lấy gậy sắt, một cước trực tiếp đá một tên dăng xa, phía sau đám người Bân liền tiến lên nhanh chóng tóm lấy đán đàn em của A Mãn.
Trình Thiếu Phong nộ khí tiến về phía A Mãn, hắn run sợ định tháo chạy liền bị Trình Thiếu Phong một gậy trực tiếp đánh gãy chân trái, A Mãn khụy ra đất, đau đớn la to. Trình Thiếu Phong điên cuồng đánh xuống điều không nương tay, cả khu nhà hoang chỉ còn lại tiếng gào thét của A Mãn cùng tiếng gậy va đạp vào cơ thể. Trình Thiếu Phong đánh đến khi cả người A Mãn toàn là máu, không thể la đucợ nữa.
"Lão đại, hắn chết rồi. Mau đến xem phu nhân." Mãi đến khi Bân lên tiếng kéo hắn trở về, trình Thiếu Phong mới giảm cơn thịnh nộ, nhìn về phái Tiêu Mỹ Nhàn đang nằm bất động trên đất.
||||| Truyện đề cử: Thiên Tài Tiên Đạo |||||
Trình Thiếu Phong tiến đến, đau lòng bế Tiêu Mỹ Nhàn về phía xe, trong lòng đau đến khó chịu: "Nhàn Nhàn anh đến rồi, không sao nữa. Mở mắt ra nhìn anh đi không cho ngủ." Trình Thiếu Phong nhẹ nhàng lay người Tiêu Mỹ Nhàn vẫn không thấy cô tĩnh lơaij, chỉ cảm nhận đucợ hơi thở vô cùng yếu ớt của cô gái, cả người Tiêu Mỹ Nhàn lạnh giá được bao bọc trong áo khoát của Trình Thiếu Phong. Hắn nhanh chóng ôm cô lên xe, đi đến bệnh viện. Trình Thiếu Phong lúc này chỉ biết ôm chặc lấy cơ thể Tiêu Mỹ Nhàn, càng ôm càng chặc, chỉ sợ nếu hắn lơ là buông tay thì Tiêu Mỹ Nhàn sẽ gãy vỡ mất.