Cưng Chiều Lão Bà Tỷ Tỷ

Chương 15: Thay mặt giải quyết rắc rối



Quốc lộ phía tây thành phố, Tiêu Mỹ Nhàn đang trên đường trở về sau chuyến công tác. Cô vừa kí dự án mới, xem như giải quyết xong một số hợp đồng cho nghệ sĩ của công ty trong quý này. Tiêu Mỹ Nhàn tự người vào ghế sau, hai mắt mệt mỏi nhắm lại. Đột nhiên điện thoại vang lên, số lạ.

"Xin chào, có phải là chị dâu." Đầu bên kia giọng nói vô cùng khách sáo.

"Trình Hào" Tiêu Mỹ Nhàn tỏ vẻ ngạc nhiên, trong lòng nghi hoặc chuyện chẳng lành. Khi không hắn sẻ không tự nhiên mà tìm đến cô.

"Minh tinh nhà chị đang làm loạn, phiền chị đến Hắc Hải một chuyến."

Hắc Hải, chẳng phải là Tiểu Ngư? Hôm nay cô ấy có sự kiện ở đó, không biết lại gây ra chuyện tốt gì rồi? Nghĩ sơ cũng biết là vì chuyện của cô rồi? Nghĩ sơ cũng biết là vì chuyện của cô rồi, Tiêu Mỹ Nhàn càng nghĩ lại càng lo lắng, tập đoàn Hắc Hải không phải nơi để cô gái ngốc không biết trời chăng kia làm bậy.

Nhắc đến địa phương này lòng Tiêu Mỹ Nhàn vô cùng nặng nề, càng không muốn đặt chân tới đó. Tâm cô phân vân liệu có nên đến, nhưng nếu không đi, chắc cô gái ngốc kia khốc chết mất. Cuối cùng, cô vẫn không đành lòng bỏ mặt.

Vốn trở về nhà nghỉ ngơi lại cho quay đầu xe. Cô đối với Tiểu Ngư là một mực muốn bảo vệ.

Lòng Tiêu Mỹ Nhàn nổi lên một trận bất an. Hắc Hải là địa bàn của Trình gia, là nơi không nên đắc tội, hơn hết ở đó còn có Trình Thiếu Phong. Từ giọng nói trong điện thoại xem ra người Tiểu Ngư đắc tội là Trình Hào, chỉ mong hắn nghĩ tình cô từng là chị dâu mà nể mặt bỏ qua.

Tầng 60, phòng làm việc của Trình Thiếu Phong, cô phải một lần nữa đối mặt hắn. Muốn hay không thì giờ đây cô cũng không còn đường lựa chọn vì chân cũng đã bước qua cửa.

"Chị Nhàn." Tiểu Ngư giọng nói run run, hai mắt đỏ hoe nhưng vẫn rất kiên cường, không có khóc ầm ĩ. Cô gái này ngoài diễn xuất ra không có gì nổi trội, chỉ có bản lĩnh gây rắc rối còn là hết lòng vì bạn bè.

Nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn, Tiểu Ngư như người đi trên xa mạc nhìn thấy nguồn nước, cô biết chị Nhàn Nhàn tuyệt đối không bỏ mặt cô mình.

"Ngốc thật." Tiêu Mỹ Nhàn bước đến, vòng tay ôm lấy thân hình mảnh mai của Tiểu Ngư, bàn tay càng xiếc càng chặc như muốn truyền hơi ấm vào lòng bàn tay nhỏ bé kia "Đã xãy ra chuyện gì?"

Tiểu Ngư đem chuyện kể nhỏ bên tay Tiêu Mỹ Nhàn. Cô nghe xong liền hiểu rỏ câu chuyện. Lúc này mới liếc mắt nhìn đến hai người đàn ông phía đối diện còn có Mạn Lệ đang ngồi bên cạnh.

Trình Thiếu Phong thoải mái ngồi trên ghế, người đàn ông cô từng gần gũi này giờ đây lại xa lạ đến cực hạn, xa lạ đến nổi Tiêu Mỹ Nhàn không còn nhận ra sự ôn nhu ngày nào, chẳng trách Tiểu Ngư bị bọn họ hù sợ.

Tiêu Mỹ Nhàn nhìn đến một bên mặt sưng đỏ của Mạn Lệ, quả thật con cá nhỏ nhà cô ra tay không tệ, nhưng xem ra Mạn Lệ không có chút gì gọi là bị hại, ánh mắt cô ta nhìn Tiêu Mỹ Nhàn đầy khiêu khích.

Hai người đàn ông đối diện tuyệt đối không phải là người, nhưng cô tin chắc mình có biện pháp thương thảo, trong giới này miệng lưỡi rất quan trọng, mà Tiêu Mỹ Nhàn là một người rất thất thời "Cần phải bồi thường thế nào?" Cô kéo tay Tiểu Ngư chắn phía trước cô ấy, hiên ngang trước mặt hai vị Trình lão đại.

"Cái này không phải chị nói bồi thường thì có thể giải quyết, chí ít cô ta còn phải ngồi tù vài hôm ấy chứ." Trình Hào giương đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Tiểu Ngư. Trong mắt có sự khinh thường, khiến Tiểu Ngư nóng giận "Các ngươi còn muốn gì?".

"Tiểu Ngư, đủ rồi." Tiêu Mỹ Nhàn liền ngăn chặn không muốn để Tiểu Ngư lại làm loạn. "Phong Thiếu, tôi muốn nói chuyện riêng với anh."

"Phanh" chiếc ghế đột ngột được đẩy ra, Trình Thiếu Phong đi về phía bàn, ngồi xuống thản nhiên rót trà "Các người ra ngoài trước." Âm thanh trầm ấm uy nghiêm phát ra khiến cho người khác không có khả năng phản bác. Không thể ngờ chỉ một lời của Tiêu Mỹ Nhàn hắn liền đáp ứng.

"Phong" Mạn Lệ tỏ ý muốn ở lại liền bị Trình Thiếu Phong nhìn đến phát run đành xoay người rời đi.

Trình Hào vốn muốn tranh thủ xem kịch hay, nhưng xem ra mùi thuốc súng đã nồng nặc khắp phòng, đến lúc phải rút lui an toàn. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngư không còn chút huyết sắc, bàn tay càng siết chặt lấy tay Tiêu Mỹ Nhàn không muốn rời đi.

Cô nhẹ nhàng chẩn an Tiểu Ngư: "Tiểu Ngư, ra ngoài trước. Chuyện này cứ để chị giải quyết."

Tiểu Ngư được Trình Hào lôi kéo ra ngoài, trong phòng chớp mắt một mảnh tĩnh mịt. Trái tim Tiêu Mỹ Nhàn đập liên hồi, đối diện với người đàn ông này cô vẫn không có cách nào tự kìm chế bản thân.

"Nhàn Nhàn"

Thần sắc Tiêu Mỹ Nhàn lạnh lùng, đôi mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn Trình Thiếu Phong. Nếu là trước kia, chỉ cần hắn gọi một tiếng Tiên Mỹ Nhàn sẻ giống như con mèo nhỏ không chút sĩ diện mà chạy đến bên cạnh hắn. Bây giờ cô chỉ nghĩ làm cách nào để tránh xa người đàn ông này.

"Xin gọi tôi là Tiêu Tổng"

Trình Thiếu Phong khẻ cau mày, sắc mặc khó coi, dường như có chút phiền não không nói thành lời "Nhàn Nhàn, đừng như vậy."

"Tôi đủ trưởng thành để hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra" Tiêu Mỹ Nhàn hai tay nắm chặt, thân thể cứng đờ, cô không muốn mình phải tức giận, nhưng mà những chuyện người đàn ông này làm khiến cô không thể chấp nhận được "Nói chuyện chính đi, chuyện của Tiểu Ngư anh muốn giải quyết thế nào."

"Chuyện này em hiển nhiên hiểu rõ hơn tôi. Đối với việc ngày hôm nay cô ta gây ra, Hắc Hải có thể đơn phương cắt đứt hợp đồng, đồng nghĩa với việc sự nghiệp của cô ta coi như chấm dứt." Trình Thiếu Phong rất bình thản khoác tay lên sô pha.

Tiêu Mỹ Nhàn làm trong nghành truyền thông nhiều năm, chuyện này hắn là rất rõ. Hơn nữa, một khi Hắc Hải hủy hợp đồng sẻ tạo ra vết đen trong sự nghiệp, minh tinh đó xem như kết thức. "Ý anh là muốn truy cứu đến cùng, là vì cô ta."

Trình Thiếu Phong quay lưng về phía Tiêu Mỹ Nhàn, ánh mắt hắn đặt ngoài cửa sổ, tâm tình vô cùng nan giải "Nhàn Nhàn, về nhà đi.. Em muốn cái gì, anh đều có thể cho."

Tiêu Mỹ Nhàn cố gắng ép tâm tình mình không bị giao động, nhìn bóng lưng hắn tâm cô co rút, đau đớn nhanh chóng lan tràn khắp tứ chi. Tại sao cứ nhất quyết phải đặt cô vào hoàn cảnh khó xử "Tôi về? Vậy còn Mạn Lệ của anh phải tính làm sao?" Trong lời nói của cô hoàn toàn là tâm chọc.

Trình Thiếu Phong xoay người tiến về phía Tiêu Mỹ Nhàn "Cô ấy sẽ dọn ra ngoài, nơi đó thuộc về em." Hắn đưa tay giữ chặt lấy cánh tay cô kéo cả người cô ngã vào vòng ôm của hắn.

"Ha ha.." Tiêu Mỹ Nhàn cười đến đau đớn, lệ chảy ngược vào trong tụ thành dòng sông bi thương, tàn phá tất cả những hoài niệm đẹp còn xót lại trong cô, gặm nhắm cỏi lòng đã đầm đìa thương tích "Trình Thiếu Phong! Anh xem phụ nữ chúng tôi là cái gì? Là món đồ chơi để anh đùa bỡn sao? Tiêu Mỹ Nhàn tôi đối với anh là loại phụ nứ thích thì gợi đến, chán thì đuổi đi? Anh xem tôi có phải là loại người đó!" Tiêu Mỹ Nhàn càng nói càng khó khăn, khí huyết tắt nghẽn nơi cổ họng, ngăn chặn âm thanh nứt nở phát ra.

Trình Thiếu Phong một câu cũng không nói nên lời, nhưng cánh tay càng ôm chặt Tiêu Mỹ Nhàn. Cái ôm như rút cạn hơi thở của cô, Tiêu Mỹ Nhàn vùng ra khỏi vòng ôm của hắn.

"Nhàn Nhàn, cuối cùng em muốn làm thế nào?" Trình Thiếu Phong lấy lại thần sắc lạnh lẻo như trước.

Tâm Tiêu Mỹ Nhàn một hồi ầm ĩ, tại sao khi cô muốn trốn tránh thì hắn lại cố chấp không buông. "Tôi chỉ muốn ôm anh buông tha Tiểu Ngư, buông tha tôi"

"Nếu tôi nói không thì sao?" Trình Thiếu Phong nhàn nhã ngồi bắt chéo trên ghế sô pha giữa phòng làm việc, tay châm lên điếu thuốc sắc mặt lạnh lùng như chính con người hắn. "Tiểu Ngư có thể không truy cứu, còn em nhất định không thể rời khỏi tôi."

Khói thuốc lan tỏa trong không trung, từ trước đến nay hắn không có thói quen hút thuốc, nhưng hôm nay hắn không thể không hút. Khói thuốc giúp đầu óc hắn thanh tĩnh, mọi quyết định cũng dễ dàng hơn.

"Trình Thiếu phong, chuyện hôm nay đến đây nên kết thúc, nếu làn lớn thì chuyện anh có nhân tình cả nước đều biết, xem ra chẳng tốt đẹp gì. Trình lão gia hắn rất để ý đến mặt mũi." Tiêu Mỹ Nhàn lấy lại vẻ kiên nghị, dùng khí thế bức người đáp trả hắn. Cô không phải không có lí, cũng chẳng phải trẻ con để người ta dồn vào chân tường mà không biết phản kháng.

"Hắn là Phong thiếu tự biết làm gì?" Nói rồi cô xoay người bước vội ra ngoài, để mặc hắn áo não với làng khói thuốc, hắn cũng không có ý muốn đuổi theo.

Từ sau khi kết thúc chuyện lần đó, trở về Tiểu Ngư liền bị Tiêu Mỹ Nhàn mắn một trận cũng không còn đi gây sự. Về phía Trình Thiếu Phong, dạo gần đây việc làm ăn của Hắc Hải bang phía Châu Âu bị người khác quấy rối, tình hình giao dịch trong nước cũng có người nhúng tay. Đối phương ở trong bóng tối âm thầm ra tay, làm cho Trình Thiếu Phong bận đến không có thời gian dùng bữa, cũng không còn sức để tìm Tiêu Mỹ Nhàn nói chuyện yêu đương.

Dự án "Phi Thương Hoàn Hảo" đã đóng máy thành công, phần còn lại chuyện của phía hậu kì, làm cho dạo gần đây Tiêu Mỹ Nhàn vô cùng rảnh rang. Cô dành toàn bộ thời gian ở công ty, làm đến quên ngày đêm, trong thời gian ngắn giúp cho cổ phiếu của Tiêu Thị tăng lên không ít.

Ở một nơi khác, trong biệt thự hoa lệ bài trí theo phong cách hoàng gia Anh, mọi vật được trưng bày đều là hàng cực phẩm.

Tiếng dương cầm vang khắp đại sảnh, phía xa một người đàn ông thanh lịch trong bộ vest phục đen những ngón tay dài lướt trên mặt đàn, tạo ra một tuyệt phẩm trong không gian yên tĩnh, xung quanh hắn là vài vệ sĩ đứng nghiêm trang, luôn trong tư thế sẳn sàng. Bản nhạc vừa dứt liền có một người tiến lên trao cho người đàn ông sắp tài liệu, hắn xem qua số tài liệu kia liền đắc ý cười.

"Đến lúc rồi, đi, bắt người về." Nói xong hắn xoay người sãi bước lên tầng, đám đàn em một vài tên liền hành sự như chỉ thị.