Đều là đàn ông, bố vợ đại nhân của anh lại không ở thời điểm mấu chốt đứng bên phía anh, còn đích thân lái xe muốn đón Bì Bì và Tinh Tinh của anh đi, để anh trở thành cô đơn một mình?
“Vậy bố đi gặp một chút ông ngoại của bọn con.” Lục Hàn Đình phải đi gặp Lệ Quân Mặc.
“Bố, ông ngoại nói, ông tạm thời không muốn gặp bó, nên bố không cần đi.” Tiểu Bì Bì nói.
“Đúng rồi bố, ông ngoại còn nói, là người trưởng thành tứ chỉ phát triển, bố đã có đầy đủ năng lực tự mình thu thập tiểu tam kia rồi, hơn nữa tốc độ còn phải nhanh, bởi vì ông ngoại quen không ít thanh niên tuấn kiệt, mỗi người cũng ngang ngang bố đó, nói không chừng ngày nào đó ông ngoại tổ chức xem mắt cho mẹ, đến lúc đó chúng con sẽ có bố mới!”
*..” Trái tim Lục Hàn Đình bị một vạn điểm bạo kích, xong rồi, anh có nguy cơ sân sau nhà bị cháy rồi(*).
(C’) ngụ ý gia đình có lục đục nội bộ.
Anh căn bản cũng không làm gì, mấy bé cưng bỏ anh đi thì thôi, đến bố mẹ vợ lại vẫn muốn động đến góc nhà anh.
Lục Hàn Đình đã biết, đây chính là cái giá đắt khi bắt nạt Hạ Tịch Quán.
Mấy người ác lắm!
“Em gái, chúng ta đi thôi.” Tiểu Bì Bì nói xong lời nên nói, cậu nắm tay Tiểu Tinh Tinh rời đi.
“Bì Bì…” Lục Hàn Đình còn muốn nói.
Tiểu Bì Bì xoay người, vô cùng lễ phép giơ giơ tay nhỏ bé với Lục Hàn Đình: “Bố, tạm biệt, à không đúng, chú tạm biệt!”
Hai cái bóng nho nhỏ của Tiểu Bì Bì và Tiểu Tinh Tinh rất nhanh đã biến mắt trong tầm mắt.
*…” Lục Hàn Đình lui về sau một bước.
Sùng Văn nhanh chóng vươn tay đỡ Lục Hàn Đình, quan tâm hỏi: “Chủ tử, anh không sao chứ?”
Lục Hàn Đình miễn cưỡng đứng vững, anh liếc Sùng Văn: “Cậu bây giờ là đang trêu cười tôi đúng không?”
Sùng Văn nhanh chóng lắc đầu: “Chủ tử, tôi không dám, chỉ là… sáng sớm tôi đã khuyên anh, Hạ tiểu thư không phải dễ trêu, hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng anh không nghe, bây giờ trách không được ai đâu…”
Lục Hàn Đình hai tay chống nạnh, nhắm hai mắt, thực sự là loạn rồi, hiện tại ngay cả Sùng Văn cũng dám thuyết giáo anh rồi!
“Đại ca ca” lúc này trên lầu truyền tới một thanh âm mềm yếu. . Truyện Đô Thị
Lục Hàn Đình ngắng đầu, Trầm Tiểu Liên được y tá nâng đi ra, trên bờ vai gầy khoác một chiếc áo khoác ngoài, dáng vẻ bệnh tật thật có vài phần em gái mưa, hiện tại ả đứng ở nơi đó, đôi mắt to sóng sánh nước nhìn Lục Hàn Đình.
Lục Hàn Đình thu liễm tát cả tâm tình, anh nhấc chân dài lên lầu: “Cơ thể cô có thương tích thì cứ nằm ở trên giường nghỉ ngơi nhiều chút!”
“Đại ca ca, em không phải đã… gây họa cho anh rồi chứ, chị Hạ hình như rất không thích em, cũng không cho em gọi anh là đại ca ca.” Thẩm Tiểu Liên vô cùng uất ức nhìn Lục Hàn Đình.
Sùng Văn ở lầu dưới: “…” Hạ tiểu thư, cứu mạng, mau nhìn đóa Bạch Liên Hoa to đùng kìa!
Trên ngũ quan anh tuần của Lục Hàn Đình cũng không tiết lộ tâm tình gì lớn, anh chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy: “Chuyện đã xảy năm đó cô còn nhớ rõ không?”
“Đương nhiên nhớ rõ ạ,” Trầm Tiểu Liên nghiêm túc nhớ lại nói: “Năm kia ta trèo đèo lội suối, đi bên ngoài đến trường, lúc trở lại đi một chuyến xe buýt, thế nhưng ngày đó tuyết lớn đầy trời, trực tiếp chặn lại đường, xe buýt liền đậu ở chỗ kia.”
“Lúc em xuống xe nhặt chút củi gỗ chuẩn bị nhóm lửa sưởi ấm, tình cờ ở trong băng thiên tuyết địa gặp đại ca ca.
Tràm Tiểu Liên vừa hồi ức vừa nói liên tục: “Lúc đó đại ca ca ngã vào trong băng thiên tuyết địa đã hôn mê, cả người anh lạnh đến cứng ngắc, hơi thở cũng suy yếu, em chỉ có thể đem kéo anh tới trong một sơn động gần đó, nhóm lửa sưởi ấm cho anh.”
“Thế nhưng nhiệt độ quá thấp, anh lạnh đến mức môi cũng tím đen, em chỉ đành… chỉ đành cởi bỏ áo khoác của mình, ôm chặt lấy anh, chúng ta cứ như vậy ở dưới trời đêm tuyết lớn ôm sưởi ấm, em còn ở bên tai anh nói chuyện với anh, không ngừng cổ vũ anh, em nói – đại ca ca, anh nhất định phải kiên trì.”