Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1813:




Diệp Linh muốn đến phòng Sử tổng.
Bên kia Sử tổng chắn động, như là giải thưởng lớn nào đột nhiên rơi trúng đầu lão vậy, lão mừng rỡ: “Diệp mỹ nhân, cô thật sự muốn đến phòng tôi?”
“Đúng vậy, Sử tông, ông chờ tôi nhé.”
Diệp Linh cúp điện thoại.
Hoa tỷ bên cạnh đã không nhịn được nhảy cẵng lên, chị ấy khiếp sợ nhìn Diệp Linh: “Linh Linh, em… em em em thật sự muốn đến căn phòng Sử tổng?
Em có phải điên rồi không, Sử tổng này dẫn theo rất nhiều bảo vệ, em vào rồi thì không ra được đâu!”
“Hơn nữa… hơn nữa chuyện này bị Cố tổng biết thì làm sao bây giờ, em đêm khuya chạy đến phòng Sử tổng, Cố tổng sẽ ăn sống em đó!”
Diệp Linh cầm áo khoác ngoài khoác lên trên người mình, cô biết, cô ăn với Sử tổng, Cố Dạ Cần đã bảo rót cô rượu, nêu như Cô Dạ Cân biêt cô đên phòng Sử tổng, hậu quả kia nhất định sẽ không tưởng tượng nỗi.
Diệp Linh giơ tay lên dịch một lọn tóc bên quai hàm ra sau tai, cô cầm điện thoại lên, mở ra WeChat.
“Linh Linh, em gửi WeChat cho ai?”
“Gỗ Ha Gản:”
Diệp Linh thật sự gửi cho Cố Dạ Cần – Cố tổng, buổi tối có muốn tới phòng tôi tìm tôi không?
“Ding” một tiếng, Cố Dạ Cần gần như lập tức nhắn lại – đùa hay thật?
Diệp Linh – vậy tới không?
Cô Dạ Cân – chờ anh.
Gửi xong WeChat, Diệp Linh đặt điện thoại vào trong túi áo khoác, cô ra cửa, đi tìm Sử tổng.
Hoa tỷ nhìn bóng lưng Diệp Linh, chị không hiểu sao rùng mình một cái, Linh Linh, lần này em chơi lớn thật đó, Cố tổng sẽ coi là thật đấy!
Cố Dạ Cẩn xử lý văn kiện khẩn cấp, sau đó nói với thư ký riêng của mình: “Cậu trở về trước đi.” . truyện đam mỹ
“Vâng, chủ tịch.”
Cố Dạ Cần đứng trước gương, nhìn khuôn mặt tuân mỹ như ngọc của mình, sau đó giơ tay vuốt vuốt tạo kiểu cho tóc, còn cởi vài cúc áo sơ mi ra, lộ ra Xương quai xanh tinh xảo nam tính.
“Chủ tịch, anh đây là muốn đi… hẹn hò sao?”
Cố Dạ Cần khẽ dừng tay: “Cái gì?”
Thư ký riêng cười nói: “Chủ tịch, anh bây giờ rất giống sắp đi hẹn hò đấy, hẹn hò cùng cô gái mình thích.”
Cố Dạ Cẩn mím môi lại, anh cũng ý thức được hành vi của mình không thích hợp, anh vậy mà đứng trước gương bắt đầu chỉnh sửa tóc tai, trước đây anh chưa từng làm như vậy.
Cố Dạ Cần cảm thấy buồn cười, sống nhiều năm như vậy, tính cách của anh cũng coi là trầm ổn bắt hiển sơn bắt lộ thủy, sao bây giờ lại giống như một thằng nhóc kích động rồi?
Lẽ nào một tin nhắn của Diệp Linh đã có uy lực lớn như vậy?
Cô chưa từng chủ động mời anh đến phòng cô, đây là lần đầu tiên.
Trong cổ họng của anh còn lưu lại vị rượu đỏ cô đút tới kia, anh chậm rãi móc môi mỏng ra một đường vòng cung.
Cố Dạ Cần ra cửa, đi tìm Diệp Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.