Cô nằm mơ thấy bó, mẹ, anh trai, còn có má Ngô máu chảy đầm đìa ngã trước mặt cô, cuối cùng là đứa con cô sảy mắt kia…
Diệp Linh đột nhiên mở mắt ra, từ trong cơn ác mộng thức tỉnh.
Hoa tỷ lúc đi để lại một ngọn đèn, cô trợn tròn mắt nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, từng ngụm từng ngụm thở dốc, thì ra chỉ là mơ.
Àm.
Râm râm râm.
Lúc này tiếng nổ vang truyền đến, Diệp Linh sợ đến co rúm bả vai lại một cái.
Cô nhìn về phía cửa phòng đóng chặt lại, là tiếng đập cửa, có người ở bên ngoài gõ cửa.
Người nào?
Àm.
Rằm rầm rằm.
“Diệp Linh, là anh, mở cửal” Một tiếng nói trầm thấp từ tính rưới vào bên tai.
Diệp Linh lập tức liền từ ngồi phắt từ trên giường, cô đã hiểu, là… Có Dạ Cân.
Có Dạ Cần tới.
Anh không phải đã cùng Có lão gia tử và Ôn Lam về nhà sao, đã trễ thế này, anh sao lại tới chứ?
Cô còn tưởng rằng, anh sẽ không tới.
“Diệp Linh, có nghe anh nói hay không, cho em ba giây, mau mở cửa cho anh, bằng không anh sẽ đạp cửa, em biết đấy, một cánh phá cửa là không chặn được anh.” Phía ngoài Cố Dạ Cẩn rõ ràng đã dùng hết kiên nhẫn, anh siết quả đấm dùng lực mạnh gõ cửa, còn nói lời uy hiếp.
“Một…”
khai: ° Anh đã đếm ngược thời gian rồi.
Diệp Linh vén chăn xuống giường thật nhanh, cô đi chân trần chạy tới cạnh cửa, ngay tiếng thứ ba Cố Dạ Cần sắp hạ xuống, vươn tay mở cửa phòng.
Ngoài cửa là thân ảnh cao to kia của Cố Dạ Cần, anh toàn thân áo đen, nghịch sáng đứng dưới nơi góc tối, một tay chống trên vách tường, khí tràng hắc ám cường giống như đại ma vương đến từ địa ngục.
“Sao trễ như vậy mới mở cửa?”
Anh vừa nói vừa đi vào, còn giơ chân đóng sầm rồi cửa phòng.
Rằm, một tiếng, cửa phòng bị anh đóng sằm rồi.
Diệp Linh chắn động, sợ đến vội vã lui về phía sau mấy bước, cách anh rất xa.
Cố Dạ Cần hai tay đút trong túi quần, từng bước lắn đến gần cô, thân thể anh đồ sộ nhanh chóng ở trước mặt cô bao phủ xuống một cái bóng lớn: “Sợ cái gì? Trong phòng em giấu người?”
Nói rồi đôi mắt thanh lạnh kia con quét một vòng quanh phòng, ánh mắt sắc bén âm trầm.
Diệp Linh lắc đầu: “Không có, tôi chỉ là… không nghĩ tới anh lại đến nhanh như vậy.”
Cô Dạ Cân chậm rãi nhêch môi mỏng: “Lời này sao anh lại không thích nghe như thế nhỉ, không phải anh đã nói rồi sao, anh rất nhanh sẽ trở lại, lẽ nào em nghĩ cả đời này anh sẽ không ra được?”
Hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run rấy: “Khuya lắm rồi, có chuyện ngày mai rồi hãy nói, nơi này là đoàn phim, bên ngoài có rất nhiều paparazi, anh ở trong phòng của ta, rất dễ dàng bị đồn đãi.”
Có Dạ Cần nhìn cô, sâu kín nở nụ cười, lộ ra hàm răng răng trắng đáng sợ: “Anh mới ra, em liền nói với anh cái này, đuổi anh đi?”