Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 1836:




Cô Dạ Cân nhẹ nhàng nhăc cô lên, trực tiếp đặt cô ngồi trên vòng hông to lớn của mình.
Hiện tại nam dưới, nữ trên.
Thân thể Diệp Linh vẫn cứng ngắc, mi tâm trói chặt cố nhịn, vẫn là khắc chế không nổi muốn đầy anh ra, nhưng bàn tay Cố Dạ Cần mạnh mẽ có lực giữ chặt cô, còn cầm bàn tay nhỏ của cô, dẫn cô một đường đi xuống…
Hoa tỷ nhận được tin tức, biết Cố Dạ Cần tới.
Hiện tại Cố Dạ Cẩn đang ở đầu sóng ngọn gió của dư luận, anh đột nhiên đi đến đoàn phim Kiếp Phù Du}, tuy đã xử lý hết tất cả, nhưng vẫn bị người thấy được.
Hoa tỷ kinh hồn táng đảm, chị ấy không hiểu sao cảm thấy Cố Dạ Cần và Diệp Linh quá kích thích rồi, giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, hiện tại bên ngoài đoàn phim đều là đám chó săn cắm cọc ngồi chờ, bên trong đoàn phim lại bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, bọn họ không sợ nhưng chị ấy sợ, một khi có cái gì truyền đi, đoàn đội quan hệ xã hội ước chừng phải mệt chết.
Hoa tỷ nhanh chóng xử lý vài người đã thấy được Cố Dạ Cần, sau đó trở về trước cửa phòng Diệp Linh, chị ấy muốn gõ cửa, nhưng lại rút tay về ngay.
Chị ấy vẫn rất có mắt, lúc này gõ cửa, thật sự không thích hợp.
Hoa tỷ ở bên ngoài đợi, cái đợi này đợi liền mấy tiếng, chị nghi ngờ tối nay phải chăng Cố Dạ Cần muốn ngủ lại ở đây.
Không thể ngủ lại đâu, Hoa tỷ vắt hết óc đang suy nghĩ làm như thế nào kéo Cố Dạ Cần từ trong phòng Diệp Linh ra ngoài.
Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hoa tỷ nhanh chóng đứng thẳng người, sau đó quay đầu, Cố Dạ Cẩn đi ra, trong lòng bế Diệp Linh.
“Có… Cố tổng, Linh Linh đang ngủ sao?” Hoa tỷ tiến lên trước xem Diệp Linh.
Trên người Diệp Linh bọc kín áo khoác ngoài, cô được Cố Dạ Cẩn ôm vào trong ngực cũng chỉ có một khối nhỏ, Hoa tỷ thấy nửa khuôn mặt nhỏ của cô, khuôn mặt nhỏ mềm mại trắng như tuyết ấp lúc này cực kỳ ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực to lớn của người đàn ông, hàng mi như lông vũ an tĩnh thõng xuống, cô đã ngủ rồi.
Hoa tỷ âm thầm thở dài trong lòng một hơi, trên đời này chỉ có Diệp Linh mới có thể phục tùng con ngựa hoang Cố Dạ Cần này, trên đời này cũng chỉ có Cố Dạ Cần mới có thể bắt bí đóa hồng đỏ có gai Diệp Linh này.
“Tôi mang Diệp Linh về.” Cố Dạ Cần thấp giọng nói.
“Ah, hả?” Hoa tỷ cả kinh: “Nhưng Linh Linh còn phải quay phim…”
“Xin cho em ấy nghỉ mấy ngày, cái này cũng muốn tôi dạy cho cô?” Cố Dạ Cần nhàn nhạt nhìn Hoa tỷ, sau đó đi ngay.
Hoa tỷ: “…” Chị thực sự không biết Diệp Linh sao lại yêu người đàn ông này, bắt luận kẻ nào ở trước mặt người đàn ông này đều giống như là người hầu của anhl Diệp Linh ngủ một giấc ngon lành, cô không mơ thấy ác mộng nữa, một giấc đến sáng.
Lúc này cô chậm rãi mở mắt ra, tỉnh, cô nhìn bốn phía, cô đã không ở đoàn phim nữa rồi, đã đến biệt thự của anh, đến phòng ngủ chính của anh, ngủ trên giường lớn của anh.
Hiện tại, anh cũng ở đây.
Diệp Linh ngước mắt, lúc này cô đang vùi trong ngực anh, anh cũng nghiêng người ngủ, một cánh tay tráng kiện xuyên qua khoác vai cô, cánh tay kia tùy ý đặt lên trên eo nhỏ của cô, tư thế bá đạo mười phần.
Diệp Linh không không nhúc nhích, lúc này nhiệt độ cơ thể trên người anh, nhịp tim mạnh mẽ của anh, mùi hương nam tính kia, đã làm cho cô an lòng và mê luyến.
Ngủ ở trong ngực anh, cô sẽ không thấy ác mộng nữa.
“Tỉnh rồi?” Lúc này tiếng nói người đàn ông vang lên, nhuộm vẻ nhập nhèm mới tỉnh, phá lệ từ tính êm tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.