Quyển 3 –
Khẽ cười cũng khiến hồng nhan bối rối
Cỗ xe nhỏ đi khoảng nửa canh giờ, ngoài kia Bàng Tín nói: “Công tử, phía trước chính là Giang Nguyên Đạo, người rất đông đúc, e rằng xe không đi lọt. ”
“Ngừng xe đi, chúng ta đi sang đó. Ngươi không cần đi theo, chờ ở đây được rồi.” Vân Hi nghe thế, đứng dậy. Uông Thành Hải xuống xe, vén màn lên và xếp ghế lại. Vân Hi nhảy xuống trước, quay sang đỡ Phi Tâm.
Phi Tâm bước xuống nhìn, nơi ngừng xe là một chiếc cầu vòm tròn rộng rãi, mặt trước và sau lưng là những dãy phố, đầu xe đang hướng thẳng đến bãi trống của nha phủ Giang Đô, phía sau là hướng họ đã xuất phát. Dưới kia là con sông khúc khuỷu, ven hai bên sông toàn là những cửa hiệu, hình như đã đến phố chợ. Giang Đô Đạo có lẽ là hai bên bờ hẹp, dòng người đông đúc, hết sức náo nhiệt. Những kẻ đi lại trên cầu không ít, vừa thấy họ đã bất giác liếc nhìn một lát.
Phi Tâm thấy cảnh đó hơi lo sợ, vả lại khi họ vừa xuống xe, Bàng Tín đã vội đánh ngựa tiến về trước, chắc là ngừng xe thẳng trong phủ nha. Uông Thành Hải gắn hai mép râu giả, đội chiếc mão nhỏ, bộ dạng trông như một vị quản gia, rất kỳ quặc.
“Nơi này đông người quá, thực, thực sự là….”
Phi Tâm vịn vào thành cầu quan sát hai bên, con đò nhỏ trôi trên sông, qua qua lại lại không ngớt, người lái đò chống sào dài, gào to những giai điệu lạ lùng, giống như đang ca hát vậy. Phi Tâm cũng khó nhận ra đông tây nam bắc, mà nhìn thấy đám đông nhốn nháo đó thì cảm thấy rất không vững bụng.
“Sông này chảy theo hướng Nam Bắc, hai bên Đông Tây chính là phố chợ, phía đông là các cửa tiệm, phía tây là những gánh hàng rong. ” Vân Hi rất hào hứng, dõi mắt ra xa, “Chúng ta đi dạo bên bờ phía Tây, sau đó vòng bờ phía Đông về! Nàng có thể trông thấy cả phủ nha, sợ gì chứ?” Nói xong, y đưa tay kéo cô theo, phấn khởi đi xuống cây cầu, thẳng về bờ phía Tây.
“Sao phủ nha này lại xây ở đây? Gần phố chợ như thế? ” Phi Tâm bị y kéo đi nên loảng choảng vài bước, suýt thì giẫm phải chân váy.
“Đây là Thành Tây, phủ nha trước đây của Giang Đô. Còn Thành Đông bên kia có hồ Thanh Dương, nay bọn họ gọi là Tân Thành, phủ nha mới của Giang Đô sẽ đặt ở đó. Bây giờ Tập Lệnh đang thụ lý công việc trong phủ cũ. ” Vân Hi thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, kéo cô sát lại bên mình, “Nơi này rất tuyệt, dắt nàng ra ngoài ngắm nghía cho biết.”
Phi Tâm chẳng nói gì, nhìn thấy đa số người ở đây đều mặc Đoản Đả (áo quần ngắn), Cẩm Thái có quy chế quản lý y phục nghiêm khắc, mặc Đoản Đả thông thường là những kẻ buôn bán nhỏ, nghe họ trò chuyện bằng giọng nói sang sảng, không một chút nho nhã, thấy người ta đỉnh đạc như vậy khiến Phi Tâm rất khó chịu.
Trong đám đông chen chúc này tuy cũng có khá nhiều phụ nữ, nhưng họ đều xoải bước cao giọng nói chuyện, không câu nệ gì, trong mắt Phi Tâm thì đây đúng là cảnh tượng khiếm nhã không chịu được. Con sông dưới cầu rất bẩn đục, do có quá nhiều đò đi lại, còn có cả những kẻ đang tắm gội. Đừng nói đến bát phố, mới được một lúc thì cô đã mồ hôi đầm đìa trên trán.
Phố phía Tây toàn là những gánh hàng rong, bán rất nhiều thức ăn. Thời tiết vốn đã nóng, lại còn gặp toàn những gánh hàng chiên nấu, hơi nóng bốc lên nghi ngút, đi được một quãng, Phi Tâm ngửi thấy mùi là lạ khiến dạ dày cô cồn cào.
Tiểu Phúc Tử vội xích đến gần phía Phi Tâm, không để người khác va trúng cô. Nhưng y phục của họ rất bắt mắt, người qua kẻ lại cứ dáo dác liếc nhìn. Lại còn có những kẻ thi thoảng liếc trộm ngực và eo Phi Tâm nữa chứ, chỉ chốc lát Phi Tâm đã nhũn chân.
Vân Hi nhanh chóng nhận ra, ánh mắt y toát lên vẻ khó chịu. Phỗng mũi một tiếng, bất chợt kéo cô trở về, khẽ giọng nói: “Đến phía Đông trước, thay bộ y phục này của nàng rồi tính tiếp.”
Phi Tâm bị y lôi đến đau cả tay, nép sát vào lí nhí nói: “Hay chúng ta đi về đi, người ở đây thật lạ lùng. ”
Bởi vì cô cúi gầm mặt, âm thanh lại bé, một lát sau Vân Hi mới hiểu ra cô nói gì. Y kéo lấy cô và nói: “Có ta, không gì phải sợ. ” Phi Tâm nghe y nói vậy, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp không sao tả xiết.
Phía Đông là những cửa hiệu, nhưng cũng không phải cửa hiệu sang trọng cho lắm, đầu cầu có một tiệm may y phục, trước cửa treo cờ hiệu có hình chiếc trường bào to, trên bàn bày đầy các loại vải vóc chất lượng một chút. Bên ngoài thì treo những mảnh vải bố và một số gấm thô, còn có một thúng toàn những bộ áo quần cũ. Nhìn thấy họ y phục hào nhoáng đi qua, kẻ giúp việc ngoài cửa đã khom lưng đến độ sắp gập xuống sàn nói: “Thưa cậu, thưa mợ, bên trong có rất nhiều vải tốt, vào mà xem thử nhé.”
Phi Tâm lấy vạt áo che nửa gương mặt, cả người khom xuống, vẻ mặt đáng thương dòm ngó những khúc vải đó. Không phải cô kén cá chọn canh mà là những chất liệu này nếu mặc lên người cô e rằng sẽ cọ tróc da mất.
Vân Hi lôi cô vào trong tiệm, chưởng quầy đã bước ra nghênh đón, gật đầu cúi chào: “Đại gia vào xem, những thứ thượng hạng ở cả trong này. ” Có lẽ tiệm này không phải tiệm chuyên bán vải vóc mà chủ yếu là nơi bán y phục may sẵn nên cũng kiêm luôn bán vải. Trong tiệm rất u ám, đây cũng là một mẹo bán hàng của tất cả những tiệm buôn bán vải, có thể che đi những khiếm khuyết nhỏ. Vân Hi cũng không nhìn, tùy tiện chỉ vào một chiếc trường bào rồi nói: “Lấy cái này đi. ”
Phi Tâm ngẫn người, chiếc áo không biết đã treo trên tường bao lâu rồi, chẳng còn nhận ra màu sắc của nó nữa, vả lại nhìn đã thấy ngay nó to gấp đôi thân hình Phi Tâm. Chưởng quầy đích thân lấy xuống, xuýt xoa khen ngợi: “Đây là hàng tốt nhất rồi đó, đại gia thật có mắt thẩm mỹ. ”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Mắt Vân Hi muốn trợn trắng lên, mặc kệ ông ta nói gì, giơ tay choàng áo bào lên người Phi Tâm. Tiểu Phúc Tử bên cạnh bước qua móc hầu bao, chẳng hỏi han giá cả, tùy tiện ném một nén bạc xuống bàn.
Trường bào này khiến thân hình Phi Tâm trở nên thẳng đuột từ trên xuống dưới. Y phục cổ đứng, lại to, che hết cần cổ đi, tay áo cực dài, phủ hết cánh tay cô mà vẫn còn thừ một đoạn hơn hai tấc, Phi Tâm cứng người, không động đậy mặc cho y choàng giúp cô. Vân Hi sẵn tay vò vò đầu cô hai cái, sau đó mới kéo cô ra.
Bước đến chỗ sáng Phi Tâm mới thấy thì ra đây chiếc trường bào này màu xanh lá mạ, dường như có lẫn vải sa tanh giả và còn có những sợi tơ màu bạc sáng, chính là loại sa tanh được dệt mịn hơn so với bông vải một tí. Vân Hi nhìn cô từ đầu đến chân, mái tóc đã bị y vò rối cả lên, hai chiếc trâm cài ngôi sao có một chiếc lồi ra phân nửa, tóc trước trán che sụp xuống mắt. Y kéo qua loa áo cô lại, rất vừa ý với tạo hình hiện tại của cô. Phi Tâm khóc không ra nước mắt, tuy không phải lần đầu y trêu cô, nhưng bây giờ đang ở trên phố đấy!
Cứ như vậy, người tò mò lại càng nhiều. Nhưng không phải nhìn Phi Tâm mà là nhìn Vân Hi, một công tử tuấn tú khôi ngô dẫn theo một đứa con gái quê mùa, tất nhiên càng khiến người ta để ý hơn rồi. Nhưng Vân Hi không sợ ánh mắt dòm ngó đó, ngày nào mà y chẳng phải nhìn mặt một đám người, vả lại gương mặt y vốn cũng đã rất dễ gây chú ý.
Phi Tâm lén nhìn trộm xung quanh, tuy bộ dạng này thật sự khiến cô xấu hổ, nhưng còn tốt hơn là phải đối diện với những ánh mắt say mê của kẻ khác, cũng xem như đã được giải vây. Cô khẽ ngước nhìn y, y đang nhìn cô hả hê, khóe môi cong lên thật sự rất quyến rũ. Y đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán cô: “Nóng không? ”
Đúng là rất nóng, động tác của y cũng rất ám muội. Nhưng lúc đó Phi Tâm lại không cảm thấy khó chấp nhận, trong khoảnh khắc đó, cô hơi bần thần vì nụ cười của y. Có lúc cảm giác nụ cười của y cũng rất giản dị.