Hôm đó sau khi ăn cơm tối, Khuất Tĩnh Văn cứ cảm thấy Kỳ Mặc Vũ có tâm sự nhưng không nhìn ra là chuyện gì. Đợi đến khi đi ngủ, cô mới từ từ dỗ dành tiểu hài tử, dụ nàng nói ra.
"Hôm nay em ăn rất ít, có phải hay không đã ngán rồi, hửm?"
Kỳ Mặc Vũ nghe xong có chút hoảng hốt. Khuất Tĩnh Văn vì sao lại có thể tinh ý như vậy. Lúc này đây nàng thực sự mong Khuất Tĩnh Văn lơ là một chút, bớt quan tâm mình một chút.
Thật ra lúc nghe Doãn Tuyết Lan nói đến chuyện kia, nàng không hề trấn tĩnh như vẻ bề ngoài. Dù nói thế nào, Khuất Tĩnh Văn không nói với nàng thân phận thực sự là thật. Nàng đương nhiên có chút giận. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với tính cách của cô, không nói chính là chưa thể nói. Nếu không phải sợ nàng áp lực thì chính là bản thân đang gánh lấy áp lực. Nghĩ như vậy Kỳ Mặc Vũ càng thêm sầu muộn.
Nhưng mà quả thực nàng không muốn đem nguyên nhân thực sự này nói với Khuất Tĩnh Văn, đành mượn tạm một lý do có thể xem là hợp lý.
Kỳ Mặc Vũ có hơi đổi giọng, gác đầu lên đùi Khuất Tĩnh Văn lầm bầm: "Không có nha. Chỉ là buổi chiều đi học bị lão sư mắng nên không vui."
Khuất Tĩnh Văn đưa tay xoa xoa đầu nàng: "Vì sao lại bị mắng?"
Lỡ phóng lao thì phải theo lao, Kỳ Mặc Vũ lại tiếp tục câu chuyện không có thật của mình: "Em chỉ hơi lơ là không chú ý nghe giảng, liền bị mắng."
Khuất Tĩnh Văn khẽ cười, Kỳ Mặc Vũ có thể nghe rõ âm thanh dễ nghe gần trong gang tấc: "Chỉ như vậy sao?"
Kỳ Mặc Vũ biết bản thân không thể tiếp tục đề tài này, liền giảo hoạt câu lấy cổ Khuất Tĩnh Văn: "Chính là như vậy a. Khuất lão sư, chị nói em bị ăn hiếp, phải làm sao đây a?"
Khuất Tĩnh Văn có hơi nhướng mày, vỗ vỗ cái gối bên cạnh, bảo nàng nằm xuống. Kỳ Mặc Vũ liền nghe lời bò dậy khỏi đùi cô, nằm xuống bên cạnh.
Khuất Tĩnh Văn thấy nàng đã nằm yên mới đưa tay tắt đèn, cả căn phòng rộng lớn tức khắc chìm vào bóng tối. Kỳ Mặc Vũ không kịp phản ứng, nuốt một ngụm nước bọt. Chị ấy là đang làm gì a?
Trong một phút ngắn ngủi, đầu Kỳ Mặc Vũ liền tưởng tượng ra không biết bao nhiêu kịch bản. Cái nào cũng khiến người ta phải đỏ mặt tía tai.
Khuất Tĩnh Văn xoay người, như đang tìm kiếm cái gì đó, âm thanh của vải vóc trong bóng đêm càng lúc càng rõ rệt.
Được một lúc, cô quay sang nói với nàng: "Nhắm mắt lại đi."
Kỳ Mặc Vũ chớp chớp mắt, sau đó cũng nghe lời làm theo, trái tim giống như đang thả trôi giữa đại dương, lúc lên lúc xuống nhưng có cảm giác dạt dào, mềm mại.
Sau đó âm thanh nhấn nút vang lên, rất nhỏ, nàng có thể dễ dàng nghe thấy. Giọng nói của Khuất Tĩnh Văn lại lần nữa hòa lẫn trong màn đêm.
"Được rồi, có thể mở mắt."
Kỳ Mặc Vũ từ từ mở to đôi mắt nhắm nghiền, có một thứ ánh sáng tự nhiên từ từ chui vào khiến nàng kinh ngạc không thôi.
"Aw, thật nhiều sao."
Sao trong miệng Kỳ Mặc Vũ là sao thật chứ không phải do đèn điện tạo thành. Căn phòng này của Khuất Tĩnh Văn thật ra được thiết kế giống như cái giếng trời. Bình thường đều dùng một bức tường di động để che lại. Bây giờ nhấn nút liền có thể nhìn thấy ánh sáng bên ngoài, nhìn thấy cả một bầu trời rộng lớn cùng hàng ngàn tinh tú.
Khuất Tĩnh Văn mỉm cười nằm xuống, thì thầm bên tai nàng: "Thích không?"
Kỳ Mặc Vũ vui vẻ gật đầu, trong màn đêm đôi mắt gần như tỏa sáng: "Sao bây giờ mới cho em xem cái này a?"
Cô không vội trả lời, chậm rãi đặt lên mi mắt nàng một nụ hôn rồi nắm lấy bàn tay xinh đẹp: "Bởi vì em không vui.". ngôn tình ngược
1
Kỳ Mặc Vũ a một tiếng, không nói nên lời, chỉ thích thú kéo theo bàn tay của Khuất Tĩnh Văn, giơ lên cao: "Chúng ta cùng hái sao."
Khuất Tĩnh Văn vì hành động ấu trĩ này có hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn sủng nịch chiều theo nàng, thỉnh thoảng lại giở giọng trêu chọc: "Tiếc quá, không bắt được."
Kỳ Mặc Vũ cũng rất phối hợp, xoa xoa mặt cô: "Không sao, không sao. Bảo bối."
Cả hai người bật cười thành tiếng. Cứ như vậy mà rất nhanh Khuất Tĩnh Văn đã đem Kỳ Mặc Vũ dỗ cho vui vẻ.
Hai người chơi đùa một lúc thì lẳng lặng ôm nhau. Không ai nói gì cả nhưng hiển nhiên đều có thể cảm nhận được lẫn nhau hô hấp cùng tiếng nhịp tim đang không ngừng va chạm.
Nàng không biết Khuất Tĩnh Văn đang nghĩ gì, riêng nàng lại nghĩ đến mấy chuyện không đứng đắn. Nếu không tính thời điểm gặp mặt không chính thức kia thì nàng cùng Khuất Tĩnh Văn đã quen biết được hơn hai năm, chính thức bên nhau cũng hơn năm tháng. Hai người ngoài việc chung giường, ôm ôm, hôn hôn thì cũng không có làm gì khác. Thật ra nàng cũng không vội, cũng cảm thấy chưa phải lúc. Chỉ là những lúc như thế này thật không nhịn được suy nghĩ sâu xa.
Cũng không biết qua bao lâu, Khuất Tĩnh Văn mới cất lên giọng nói: "Cuối tuần có muốn đi câu cá không?"
Cô nghĩ lâu rồi không ra ngoài, cũng muốn dẫn nàng đi đổi gió một chút. Dù sao suốt ngày hết đi học lại về nhà có vẻ khá nhàm chán.
Kỳ Mặc Vũ nghe xong liền không suy nghĩ mà đồng ý. Nàng chưa câu cá bao giờ nhưng chỉ cần có Khuất Tĩnh Văn, dù là đi đâu cũng được.
Khuất Tĩnh Văn điểm điểm cái mũi nàng, yêu thích đặt một nụ hôn: "Ngủ đi, cuối tuần liền được đi chơi."
Kỳ Mặc Vũ nghe lời, ngoan ngoãn nhắm mắt. Cũng rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
...
Đến cuối tuần, Khuất Tĩnh Văn thực hiện lời hứa dẫn nàng ra ngoài câu cá. Dụng cụ các thứ Tô Tử Phong đã thay hai người chuẩn bị. Kỳ Mặc Vũ chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của cô, thong thả hưởng thụ ngày cuối tuần ngọt ngào.
Địa điểm câu cá nằm ở ngoại ô, là một con sông khá rộng nhưng ít người lui tới. Khuất Tĩnh Văn đem xe dừng trên một bãi cỏ gần đó, mở cốp xe mang ra một mớ nào là cần, nào là thức ăn, nào là ghế.
Kỳ Mặc Vũ lon ton đi ở phía sau, phủi phủi cái nón tai bèo giúp cô đội lên, sau đó còn tinh nghịch hôn cô như chuồn chuồn lướt nước.
"Em xách giúp chị."
Nhìn thấy đồ vật có hơi nhiều, Khuất Tĩnh Văn cũng không có từ chối, để nàng cầm hai cái cần câu. Hai người đi từ rất sớm nhưng ra đến nơi đã có người còn đến sớm hơn. Kỳ Mặc Vũ chú ý tới, đó là một ông lão râu dài, tóc bạc, trên đầu đội một cái nón cói đã cũ, mang một chiếc áo thun bạc màu và một cái quần màu xanh lục, ngồi trên tảng đá khẽ ngân nga.
Thấy hai người đi tới, ông lão như có như không nói vào không khí: "Nhẹ một chút, bọn nhỏ chạy hết."
Cũng không biết có phải nói mình hay không nhưng Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đều thả nhẹ bước chân, giống như thực sự sợ cá bỏ chạy hết.
Khuất Tĩnh Văn chọn một chỗ thích hợp, mở ra cái ghế xếp rồi nói với Kỳ Mặc Vũ: "Em ngồi đây."
Nàng còn chưa kịp trả lời lại nghe ông lão bên cạnh lên tiếng: "Đã là đi câu cá, tùy tiện là được."
Kỳ Mặc Vũ gãi gãi đầu, phủi phủi mấy tảng đá. Khuất Tĩnh Văn thấy vậy cũng cất cái ghế vào, theo nàng ngồi xuống.
"Em tập làm quen với cần câu và mồi câu trước đã. Cái này..."
Khuất Tĩnh Văn đang cẩn thận hướng dẫn Kỳ Mặc Vũ mấy bước cơ bản, bao gồm cách trộn mồi, quăng cần, thu cần. Kỳ Mặc Vũ sau khi học thuộc rồi thì bắt đầu thực hành. Khuất Tĩnh Văn cũng vừa câu cá vừa quan sát nàng.
Nửa tiếng trôi qua, cần câu của hai người không có động tĩnh. Ngược lại ông lão bên cạnh thì liên tục giật cần, hết cá nhỏ đến cá to.
Thấy các nàng còn chưa câu được cá, ông lão vuốt chòm râu cười ha ha: "Cần đắt tiền chưa hẳn đã tốt."
Kỳ Mặc Vũ lúc này mới để ý, ông lão chỉ đơn giản dùng một cái cần câu bằng nhánh tre cũ kỹ, nhưng lại rất có tư vị.
Nàng đứng dậy, phủi phủi cái mông chạy đến ngồi bên cạnh ông lão: "Ông ơi, con có thể ngồi xem một chút không?"
Ông lão nhìn nàng gật gù, thái độ hòa ái hơn rất nhiều: "Ngồi xuống, dạy cho con mấy chiêu."
Kỳ Mặc Vũ nghe vậy liền chụm hai cái đầu gối lại, chăm chú nhìn xem động tác của ông lão.
"Chỗ kia nước quá trong, làm sao có thể có cá. Các con có thể sang bên kia liền có thể có hy vọng."
Ông nói xong lại hướng ánh mắt sang chỗ Khuất Tĩnh Văn: "Cô gái kia chắc có lẽ thường đi câu ở biển, kỹ thuật câu sông thật tầm thường."
Kỳ Mặc Vũ nghe xong rất muốn cười. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy có người nói Khuất Tĩnh Văn tầm thường, cũng không biết là cô có nghe thấy hay không.
Khuất Tĩnh Văn bên này đương nhiên nghe thấy, vả lại chính bản thân cô cũng có chút buồn cười. Quả thực trước kia đi câu cá toàn đến vùng biển lớn. Đây là lần đầu tiên thử câu ở nơi này, đến cuối cùng lại ở trước mặt người yêu không còn chút mặt mũi.
Nhưng mà dù sao cô dẫn nàng đến đây cũng không thực sự muốn câu cá, cho nên cũng không có cảm giác quá xấu hổ.
Ông lão nói vài câu thì quăng cái cần vào tay nàng: "Cô gái, ta câu cả buổi đau cả lưng rồi. Đến thay ta đi."
Kỳ Mặc Vũ nhận lấy, ông lão lui về sau mấy bước ngồi xuống đấm đấm cái lưng: "Aiz, không ai nói chuyện thật nhàm chán."
Khuất Tĩnh Văn nghe vậy mới đứng dậy, đi đến bên cạnh ông lão, cùng nhìn bóng dáng Kỳ Mặc Vũ.
"Ông thường đến đây câu cá sao?"
Khuất Tĩnh Văn hỏi.
Ông lão làm động tác suỵt, rồi nhỏ giọng: "Chỗ nào cũng có thể câu. Nhưng mà nói nhỏ thôi, bọn nhỏ chạy mất."
Lần thứ hai nghe câu này, Khuất Tĩnh Văn cũng tự nhiên im lặng. Ông lão ngước mắt nhìn cô: "Này, thật hiếm thấy mấy đứa trẻ bây giờ còn thích đi câu cá."
Khuất Tĩnh Văn hạ thấp giọng: "Nếu không kiên nhẫn sẽ khó thích bộ môn này."
Ông lão liền phản bác: "Kỹ thuật tốt liền không cần phải kiên nhẫn."
Khuất Tĩnh Văn nghe xong có hơi chột dạ nhưng mà cô hiểu rõ, nhìn qua ông có vẻ không cần kiên nhẫn nhưng chính là rất kiên nhẫn. Đã luyện tới kỹ thuật thượng thừa, cần câu cầm rất vững, lòng không gợn sóng.
Vừa lúc này Kỳ Mặc Vũ ở phía dưới vui vẻ kéo theo cái cần câu chạy đến: "Cắn rồi, cắn câu rồi. Tĩnh Văn chị xem, em câu được rồi."
Khuất Tĩnh Văn sợ nàng vấp ngã nên vội vàng chạy đến nắm lấy tay nàng: "Cẩn thận."
Kỳ Mặc Vũ cười hì hì, huơ huơ con cá trước mặt Khuất Tĩnh Văn: "Em có lợi hại không?"
Khuất Tĩnh Văn điểm mũi nàng, ánh mắt đầy sủng nịch: "Rất lợi hại, em là lợi hại nhất."
Ông lão ngồi phía sau thu hết hành động của hai người vào mắt, đứng dậy duỗi lưng: "La to như vậy, cá chạy hết rồi. Ta cũng nên đi về thôi."
Kỳ Mặc Vũ bỗng dưng cảm thấy có chút áy náy, gãi gãi đầu: "Là do con phấn khích quá."
Ông lão xua tay: "Haha, không sao. Lưng ta cũng mỏi rồi."
Ông nói xong gỡ con cá trên lưỡi câu đưa cho Kỳ Mặc Vũ: "Cái này giữ lại, hấp ăn rất ngon."
Nói xong liền thu lại cần câu, đi đến chiếc thùng đổ hết cá xuống sông rồi thong thả ngân nga một khúc hát trở về.
Kỳ Mặc Vũ nói vọng theo: "Ông ơi, cảm ơn ông."
Ông lão không đáp lời, chỉ đưa tay vẫy vẫy.
Kỳ Mặc Vũ lúc này mới đem con cá kia thả vào thùng của hai người, rồi quay sang hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Tại sao tốn công câu cả buổi cuối cùng lại đem thả hết a?"
Khuất Tĩnh Văn cười: "Câu cá đôi khi không phải là vì muốn ăn cá mà đơn giản chỉ là yêu thích cảm giác cá cắn câu."