Dù không có cơ hội leo lên ngọn núi kia, trước khi đi, nàng ta cũng phải kéo mấy người làm đệm lưng! Nàng ta không cam lòng, không cam lòng bản thân dễ dàng thất bại như vậy!
Thất bại?
Hai chữ này không nên thuộc về nàng ta, tuyệt đối không nên!
Nàng ta hận!
Nàng ta hận Thích Trạch.
Nhưng nàng ta càng hận nữ nhân tên Vân Trân kia!
Nếu không tại nữ nhân kia, nàng ta đã không thất bại.
Nếu nữ nhân kia không trở về, chỉ cần cho nàng ta thêm chút thời gian, nàng ta đã có thể ngồi lên vị trí Hoàng Hậu! Bệ hạ cũng sẽ thích nàng ta!
Không sai, chính là như vậy!
Chỉ cần không có nữ nhân kia!
Đều là lỗi của nữ nhân kia!
Ánh mắt Thích Hoán Vân dần trở nên sắc bén.
...
Sức khỏe của Vân Trân đã tốt lên. Sẹo trên người cũng đã mờ.
Lúc này, Triệu Húc giao phượng ấn cho nàng.
Ý tứ bên trong, không cần nói cũng biết.
Nhưng lần này Triệu Húc vẫn không thành công phong Vân Trân làm hậu.
Bởi vì theo quy củ của Vân Hán Quốc, khi hoàng đế muốn lập hậu, nếu Thái Hậu còn, nhất định phải được Thái Hậu đồng ý. Trên thánh chỉ bắt buộc phải có ấn của Thái Hậu.
Cho nên, dù Tô Thái Hậu hiện giờ đã bị thu hồi quyền lực, "dưỡng bệnh" ở An Bình Cung, nếu không có cái gật đầu của bà ta, Triệu Húc vẫn không có cách nào phong Vân Trân làm hậu.
Thời điểm Triệu Húc phái người đưa thánh chỉ phong hậu tới An Bình Cung xin Tô Thái Hậu thêm ấn đóng dấu, Tô Thái Hậu lập tức xé nát thánh chỉ.
Đồng thời, bà ta còn sai người nhắn một câu với Triệu Húc, ý chính là: Nếu Triệu Húc muốn phong Vân Trân làm hậu, trừ khi bà ta đã chết! Chỉ cần bà ta còn sống, Vân Trân tuyệt đối không có khả năng trở thành Hoàng Hậu!
...
Vân Trân rốt cuộc có phải Hoàng Hậu hay không, đối với hậu cung hiện giờ mà nói hình như chẳng có ảnh hưởng gì. Bởi vì trong hậu cung lúc này, phi tần của Triệu Húc chỉ có một mình Vân Trân.
Nàng không phải Hoàng Hậu, nhưng hơn hẳn Hoàng Hậu.
Chỉ là trong lòng Triệu Húc vẫn cảm thấy có lỗi với Vân Trân. Cuối cùng để đền bù cho nàng, hắn lần nữa phá lệ, trực tiếp vượt cấp, phong Vân Trân làm Hoàng Quý Phi, nhất phẩm Hoàng Quý Phi!
Mà Vân Trân cũng dùng lại họ vốn thuộc về thân thể này: Thịnh.
Họ Thịnh, tên Vân Trân, nhất phẩm Hoàng Quý Phi đương triều!
...
Triệu Húc tổ chức điển lễ sách phong cho nàng vô cùng long trong. Điển lễ kia có thể so với điển lễ của Hoàng Hậu. Nhưng trong điển lễ đó lại xuất hiện một sự cố bất ngờ.
Thái Tử Triệu Hoài Ngọc bị người ta bắt cóc.
Triệu Hoài Ngọc là tên chính thức của A Linh.
Mà người bắt cóc A Linh khiến rất nhiều người không ngờ được.
Bởi vì kẻ đó không phải ai khác, chính là "sủng phi" Thích Hoán Vân ngày xưa.
Không biết dùng cách gì, Thích Hoán Vân tránh được thị vệ ngoài cung thái phi, lén chuồn ra, thay y phục của của cung nữ, đột nhập Vân Thủy Cung đã sửa tên thành Tê Phượng Cung.
Không ai biết Thích Hoán Vân lẻn vào Tê Phượng Cung như thế nào, mà Thích Hoán Vân vốn muốn tìm Vân Trân để báo thù, muốn cùng nàng đồng quy vu tận. Nhưng khi đó, không khéo chính là Vân Trân không ở cung điện của mình, mà đi nơi khác.
Vân Trân không ở đây, nhưng A Linh thì có.
Lúc ấy A Linh định tới đưa hạ lễ cho mẫu phi nó, cũng trùng hợp phát hiện Vân Trân không ở trong cung điện, liền cho cung nhân hầu hạ lui xuống, còn mình ở lại chờ.
Người đi theo A Linh đều cảm thấy Tê Phượng Cung an toàn.
Hậu cung thái bình đã lâu, cho dù A Linh một mình ở đây, cũng không gặp chuyện gì. Hơn nữa, chỉ cần nó gọi một tiếng, người ở bên ngoài đều có thể nghe thấy, sẽ không thể xảy ra chuyện gì trở tay không kịp.