"Đừng tổn thương A Linh! Ta đồng ý với ngươi!" Vân Trân la lớn.
Thích Hoán Vân vô cùng giảo hoạt, nàng ta cẩn thận trốn sau lưng A Linh. Mỗi lần cảm thấy có nguy cơ, nàng ta lập tức đẩy A Linh ra làm tấm chắn, khiến những người đang âm thầm nghĩ cách cứu A Linh gặp khó khăn không nhỏ.
"Trân Nhi..." Triệu Húc nhìn nàng.
Chỉ là Vân Trân lúc này đã đến bên cạnh, rút hông bên đao thị vệ, đưa lên mặt.
"Ta hi vọng ngươi có thể giữ lời." Vân Trân ngẩng đầu nói với Thích Hoán Vân bên trên.
"Ta đương nhiên sẽ giữ lời. Chỉ cần người rạch một nhát lên mặt. Đúng rồi, vết rạch không thể quá ngắn, nếu ta không hài lòng, ta chắc chắn sẽ không đưa ra yêu cầu tiếp theo."
"Được!" Vân Trân đồng y.
"Trân Nhi, để trẫm đi!" Ngay lúc Vân Trân chuẩn bị ra tay, Triệu Húc cản nàng lại, nói, "Để trẫm làm đi! A Linh cũng là nhi tử của trẫm, cứu nó đương nhiên cũng có một phần của trẫm."
"Nhưng..." Vân Trân lắc đầu.
"Vì nàng, trẫm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì."
Vân Trân nhìn hắn.
"Câm miệng! Các ngươi câm miệng cho ta!" Đúng lúc này, Thích Hoán Vân đứng trên lầu nhìn cảnh tượng bên dưới, tức đến hộc máu, "Ta không cho phép các ngươi như vậy trước mặt ta! Ta càng không cho phép bệ hạ ngài yêu nữ nhân này! Các ngươi không cần thể hiện cho ta xem! Ta chỉ cần nữ nhân này dùng thanh đao trong tay nàng ta rạch một đường lên mặt! Những người khác, không ai thay thế được!"
Thích Hoán Vân bỗng trở nên kích động. Nàng ta trừng mắt nhìn chằm chằm Vân Trân và Triệu Húc dưới lầu.
Nàng ta không muốn thấy cảnh tượng này, nàng ta tới đây cũng không phải để xem nó!
Trong kế hoạch của nàng ta căn bản không có cảnh tượng này!
Cái nàng ta muốn nhìn thấy là Vân Trân đau khổ quỳ trước mặt nàng ta, khóc lóc thảm thiết. Nàng ta muốn từng bước từng bước từng bước tra tấn vân Trân. Nàng ta muốn nàng nếm mọi tra tấn và đau khổ, nàng ta muốn nàng sống không bằng chết.
Đây mới là thứ Thích Hoán Vân muốn, chứ không phải như bây giờ, trơ mắt nhìn Triệu Húc vì Vân Trân, thậm chí vì yêu cầu của nàng ta, nói tình nguyện vì nàng mà làm bất cứ chuyện gì.
Những việc này rõ ràng đang vả vào mặt Thích Hoán Vân.
Nàng ta muốn tra tấn Vân Trân, nhưng Vân Trân lại cho mọi người xem nàng được Triệu Húc yêu thế nào.
Vân Trân nhìn ra sự hoảng loạn của Thích Hoán Vân, đặc biệt chú ý tới thời điểm kích động, nàng ta dần đi ra từ sau lưng A Linh, thậm chí quên dùng A Linh làm tấm chắn.
Trong lòng nàng đột nhiên lóe lên một kế.
Vân Tran quay đầu nhìn Triệu Húc.
Triệu Húc nhìn nàng.
Giờ phút này, hai người không cần nói gì, vẫn có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
"Bệ hạ, ngài đừng như thế. Đây là lựa chọn của thần thiếp, ngài là vua của một nước, long thể quan trọng hơn tất cả." Vân Trân nói.
"Trân Nhi, nàng sai rồi." Triệu Húc đè bả vai Vân Trân lại, "Đối với trẫm, nàng mới là người quan trọng nhất. Nếu không có nàng, dù trẫm tọa ủng thiên hạ thì thế nào? Đối với trẫm, không có nàng, thiên hạ này cũng trở nên không còn màu sắc."
Vân Trân biết Triệu Húc đang phối hợp diễn kịch.
Nhưng khi đối diện với ánh mắt của hắn, nàng bỗng cảm thấy Triệu Húc không phải diễn kịch, mà là sự thật. Những lời này, Triệu Húc đang dùng cả trái tim nói với nàng.