Edit: Nhan Tịch
Beta: Kali
“Cha, Minh Khải giành được vị trí thứ nhất!” Vẻ mặt của Hạ Hùng kích động nói.
Nghe thấy thế, trong mắt của lão gia tử Hạ Định Khôn hiện ra vẻ vui mừng, vuốt cằm nói: “Hai chiếc xe của đội đua còn lại, cũng được hạng nhì và hạng ba, vòng cuối cùng này… Chỉ cần giữ vững thì chúng ta sẽ thắng!”
...
Tại vạch xuất phát, Lâm Yên bỗng nhiên quay vô lăng lại giữa rồi để Hạ Nhạc Phong đạp phanh xe.
“Chị Yên, chúng ta không ngăn cản nữa hả?!” Hạ Nhạc Phong vội vàng hỏi.
“Không cần.” Lâm Yên lắc đầu và nói: “Bây giờ cho dù bọn họ có đuổi theo, cũng không đuổi kịp đâu.”
Quả thật là vậy, đám người của Hạ Minh Khải sắp chạy xong vòng đua thứ tư rồi.
“Chuyển xe sang hướng bên phải.” Bỗng nhiên, Lâm Yên ra lệnh.
“À!"
Mặc dù không biết mục đích của Lâm Yên là gì? Tại sao lại làm vậy! Nhưng theo phản xạ, Hạ Nhạc Phong đã hoàn toàn tuân theo lời nói của Lâm Yên mà không nghi ngờ gì.
Chẳng mấy chốc, Hạ Nhạc Phong đã lái chiếc xe màu bạc rời khỏi vạch xuất phát. Vì Lâm Yên không nói gì cho nên Hạ Nhạc Phong vẫn luôn cho xe chuyển động.
Khoảng chừng vài phút sau, khi chiếc xe của Hạ Minh Khải chạy qua từ bên trái, Lâm Yên mới bảo Hạ Nhạc Phong dừng lại, lái xe chạy về phía trước đuổi theo chiếc xe của Hạ Minh Khải.
“Chị Yên, chuyện này là sao? Chị có thể nói cho em biết không?” Hạ Nhạc Phong rất tò mò.
“Lốp xe của Hạ Minh Khải sẽ nổ ngay lập tức.” Vẻ mặt của Lâm Yên không cảm xúc mà nói.
“Hả?” Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Hạ Nhạc Phong ngay lập tức thay đổi.
Đúng như dự đoán, Hạ Nhạc Phong chạy ở phía sau, nhìn xe của Hạ Minh Khải, lốp xe đã bị biến dạng.
Nhưng mà, dường như có Hạ Hùng nhắc nhở nên hiện tại tốc độ chiếc xe của Hạ Minh Khải không nhanh, dù sao cũng sắp đến vạch đích.
Vài phút sau, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn. Lốp xe của Hạ Minh Khải nổ tung, thân xe trượt lệch về phía bên phải, còn cách vạch đích chừng có bảy mươi, tám mươi mét.
“Đụng vào xe của anh ta đi.” Lâm Yên nói.
“Được!” Hạ Nhạc Phong lập tức đạp ga, nhưng tốc độ cũng không nhanh, dùng đầu xe đẩy phía sau chiếc xe đua của Hạ Minh Khải, vững vàng dần dần tiến về phía vạch đích.
Chỉ trong chốc lát, chiếc xe của Hạ Minh Khải được đẩy đến vạch đích, trở thành tuyển thủ đầu tiên trong mùa giải này chạm tới vạch đích.
Chợt chiếc xe thứ hai và thứ ba của đội đua Hạ gia theo sát phía sau cũng đồng thời cán đích.
Giờ phút này, Hạ Minh Khải mở cửa xe, khí thế hung hăng đi về phía Hạ Nhạc Phong vẻ mặt vẻ không vui mà hỏi: “Tiểu Phong, em đụng vào xe của anh làm gì?”
“Anh Minh Khải… Em sợ anh bị mấy chiếc xe của lão già họ Thang vượt nên mới đưa anh đến vạch đích.” Hạ Nhạc Phong giải thích nói.
“Vượt con khỉ nó chứ, anh cách vạch đích chỉ có bảy mươi, tám mươi mét, còn cần em đưa chắc?” Hạ Minh Khải cười lạnh: “Có phải thấy mình đua xe hạng nhất từ dưới đếm lên, trong lòng không chịu nổi nên vì vậy muốn tìm cảm giác mình vẫn còn tồn tại. Cho rằng lốp xe anh bị nổ nên đụng xe anh đẩy đến vạch đích, anh hạng nhất thì có liên quan quái gì đến hai người?”
Hạ Nhạc Phong: “…"
Lâm Yên liếc nhìn Hạ Minh Khải, cũng chẳng buồn muốn nói gì.
Đưa gã ta đến vạch đích chỉ là vì lão gia tử mà thôi. Nếu Hạ Minh Khải bởi vì lốp xe nổ mà bị đội đua của lão già họ Thang đuổi kịp, tối đa thì cũng hòa nhau đôi bên không phân thắng bại. Nếu không thì Lâm Yên cũng chẳng thèm quản gã ta làm gì!
Không bao lâu, lão gia tử Hạ Định Khôn và Hạ Hùng chạy lại đây.
“Minh Khải, làm tốt lắm!” Hạ Hùng vỗ nhẹ lên vai Hạ Minh Khải, vẻ mặt hào hứng.
“Cha, lúc trước con đã nói, không có vấn đề, tất cả cứ giao cho con!” Hạ Minh Khải mỉm cười.
“Minh Khải, không tồi.” Lão gia tử Hạ Định Khôn nhìn Hạ Minh Khải, gương mặt đầy vui mừng.