Cuộc Đời Tự Do

Chương 6



11.

Phụ hoàng và cha Cố đã quyết định hôn kì của tôi xong xuôi.

Ngay ngày kia.

Cha Cố còn dè dặt: “Như này có vội quá không?”

Phụ hoàng cười vô cùng ấm áp: “Không vội, con gái ta mong được làm mẹ sớm.”

Hai cha con Cố Thị chấn động.

Nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì phụ hoàng muốn vớt tôi ra khỏi miệng hổ.

Đến ngày đại hôn, cả nước vui mừng,

Chiêng trống ngập trời, pháo rền khắp nơi.

Trong không khí nhộn nhịp, phụ hoàng kéo cha Cố ra chơi xúc sắc đọ tửu lượng với nhau.

“Ra năm này, há há há!”

“Uống nhấp môi thế thôi á? Nào uống!”

Cha Cố uống tới nỗi hai má đỏ ửng, tư binh nhà họ Cố nuôi ở ngoài vùng ngoại ô cũng say mèm.

Sau đó bọn chúng bị bao vây.

Mỗi một cứ điểm đều bị Ngự Lâm Quân vây lại.

Bởi vì phụ hoàng nắm trong tay bản đồ phân bổ binh lính do tôi lén tuồn ra trong một đêm nào đó.

Đến lúc động phòng, Cố Chiêu còn ngồi cười khờ với tôi.

Miệng hắn ta toàn mùi rượu, nhao lên ôm chặt lấy eo tôi.

“Lý Nhi, bắt đầu từ tối hôm nay, nàng sẽ là nữ nhân của ta.”

Tôi đưa tay nắm cằm hắn: “Cố Chiêu, ngươi sai rồi. Bắt đầu từ tối hôm nay, ngươi chính là con chó của ta.”

Hai mắt Cố Chiêu tối đi, hắn nghiến răng quát khẽ: “Hóa ra nàng thích chơi kiểu này à. Gâu.”

Gâu gâu cái củ su hào nhà mi.

Tôi dịu dàng nói: “Nào, bé ngoan sủa thêm miếng nữa nào.”

Hôm nay Cố Chiêu say, hiếm khi phối hợp với tôi: “Gâu… ẳng?”

Tôi vội vàng nhét Nhuyễn Cốt Tán vào trong mồm hắn, vừa vào là tan luôn.

Cả người hắn mềm xìu ra đất, cuối cùng cũng tỉnh táo lại được một ít, giận dữ nói:

“Nữ nhân, nàng dám đối xử với bản hầu như vậy ư! Nàng đang chơi với lửa đó!”

Tôi cười hèn hạ: “Ơ chơi đó, làm gì nhau nào, cắn nhau à.”

Hắn tức nổ đom đóm mắt, muốn ngọ nguậy ngồi dậy.

Khó khăn lắm mới gập bụng được một nửa, tôi húc phát cho hắn ngồi lại về chỗ cũ.

Hắn tức tới nỗi cả người đỏ lừ.

Tôi lập tức vỗ tay, hai ám vệ từ trên xà nhà lao xuống.

Bọn họ thành thạo cột Cố Chiêu vào giương, sau đó bên hai cái ghế nhỏ ra, ngồi một trái một phải bên chân hắn.

Giọng Cố Chiêu có vẻ sắp sụp đổ: “Các ngươi định làm gì?”

Tôi cười hề hề: “Nam nhân, ta muốn ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”

Đám ám vệ nhịn thở tụt giày Cố Chiêu ra, sau đó mỗi tên cầm một cái lông chim dài, cù vào lòng bàn chân hắn ta.

Cố Chiêu tức bốc khói: “Người đâu! Thân binh của ta đâu rồi! Con ranh biến thái này, bản hầu muốn giết ngươi, muốn chơi…. Á há há há há… ha ha ha ha ha…”

Tôi khoanh tay đứng nhìn cảnh hắn bị tra tấn đến cười ra nước mắt, từ tốn nói:

“Từ giờ trở đi, ngươi chỉ được phép khóc vì ta, cười vì ta, thế giới của ngươi chỉ có một mình ta mà thôi.”

“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ trói ngươi lại bên cạnh, khiến ngươi ngày ngày chỉ được nhìn thấy ta, nghe tiếng ta, hưởng thụ mùi vị tra tấn của ta mà thôi.”

“Chắc chắn ngươi sẽ thích thôi, bé mèo con nóng nảy.”

Cố Chiêu cười, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Con độc phụ này há há há… Ta chắc chắn sẽ giết ngươi ơ hơ hơ ha ha ha…”

Nói thì nói vậy.

Nhưng thật ra tôi chẳng có hứng, cũng chẳng rảnh quan tâm đến hắn ta.

Chưa đến hai ngày, ta đã cho hắn ta đi ăn cơm toò.

Nghe nói sau đấy, hắn ta và cha tranh nhau nửa cái bánh bao thịt nên đấm nhau luôn.

Phụ hoàng triển khai chiến dịch đánh đen trừ ác nhổ hủ bại, quét sạch triều đình.

Người rất bận, nhưng vẫn thường xuyên rút thời gian đến thăm tôi.

Chắc có lẽ vì ở chốn hậu cung này chỉ có một người công chúa là tôi, còn chỗ phi tần thì người không thích đến.

Trong cung đồn rằng phụ hoàng yếu sinh lý.

Tôi từng bóng gió hỏi người: “Phụ hoàng có muốn tổ chức tuyển tú hay cái gì đại khái thế không?”

“Thôi nào.” Phụ hoàng nói đầy sâu xa: “Trẫm là minh quân không sa vào bể tình, các ngươi nên vui mới phải.”

Tôi đốp thẳng thừng: “Ngài cứ nói thẳng là ngài già rồi, xài không nổi nữa đi.”

Phụ hoàng bóp nát cái chén lưu ly trong tay: “Cho con cơ hội nữa đấy, nói lại đi.”

Tôi to gan đoán thử: “Hay ngài bị rối loạn tuổi trung niên?”

Phụ hoàng: “Haizz, vậy con có kế hoạch gì cho tương lai của mình không?”

Dời đề tài lộ liễu quá.

Tôi nghiêm túc ngồi nghĩ một hồi, sau đó nói: “Bây giờ con chỉ muốn tiếp tục đào tạo cây trồng, giải quyết vấn đề lương thực cho nước ta, giúp bá tánh được ăn no mặc ấm.”

Phụ hoàng trầm ngâm một lát, hỏi tôi: “Con có thích làm chính trị không?”

Tôi ngớ người: “Phụ Hoàng, người muốn cho con kế vị ư?”

Phụ hoàng nhún vai: “Nếu như con muốn vậy

Tôi đáp: “Nhưng con là con gái mà.”

Nước tôi chưa bao giờ có nữ đế.

Phụ hoàng thản nhiên nói: “Thì trước đây ta cũng là con gái mà.”

?

!

Tôi đần ra luôn.

Mây ngoài cửa lãng đãng trôi, phụ hoàng đứng trên hành lang, bóng người thon dài, vừa trầm tĩnh lại vừa kiên nghị.

Người nhìn về phía núi xa xa, kể cho tôi nghe về cuộc đời người đã từng.

Ba mẹ của người rất bình thường, phàm tục như bao con người khác, nhưng lúc nào cũng mong người thành rồng thành phượng.

Họ muốn người vừa điềm đạm nho nhã, nhưng cũng phải phóng khoáng hoạt bát.

Muốn người tập trung vào học tập, đừng yêu đương với ai, nhưng lại mong người vừa tốt nghiệp đại học xong kết hôn luôn.

Vừa muốn người thành công trong sự nghiệp, nhưng cũng mong người hiền lành chăm lo cho gia đình.

Muốn người sống có chủ kiến, nhưng cũng muốn người nghe lời.

Họ dùng tình yêu để trói chặt người lại, kéo người tiến lên con đường mà “mọi người đều cảm thấy đó là thành công”.

Nhưng chưa bây giờ bọn họ lắng nghe người cả.

Người muốn cái gì? Muốn làm gì? Muốn yêu ai?

Gió bên hiên thổi qua tóc phụ hoàng.

Người nghiêng đầu cười với tôi.

“Nhưng bé ngoan à.” Phụ hoàng nói: “Ta chỉ mong con được tự do.”

“Ta mong con có quyền tự do quyết định rằng mình sẽ làm gì, vào lúc nào, càng mong con có quyền tự do quyết định mình không muốn làm gì.”

“Ta mong con có lý tưởng của riêng bản thân, có năng lực tự bảo vệ.”

“Ta mong con sẽ như chim, như gió, có được núi xanh và mây trời thuộc về chính bản thân mình.”

“Còn ta, sẽ mãi mãi là hậu thuận kiên cố sau lưng con.”

12.

Ngày hôm ấy, tôi đã khóc.

Tôi cũng không hiểu tại sao, nhưng tôi nhào vào lòng người khóc nức nở.

Đến hôm sau tỉnh lại, tôi nói với người: “Con không muốn làm nữ đế, con muốn làm nông dân.”

Người cười rộ lên, xoa xoa đầu tôi: “Ừ.”

Phụ hoàng nói, không phải mỗi nữ chính trong truyện nữ tôn mới được gọi là đại nữ chủ.

Bất kì một người phụ nữ nào sống vui với lòng mình, đều là đại nữ chủ.

Người tin tôi sẽ trở thành dân làm đồng giỏi nhất đất nước này.

Còn về nhân tố được chọn làm trữ quân, người định tổ chức cuộc thi chọn cho dễ.

Không giới hạn nam nữ, không quan trọng gia thế, chỉ tập trung vào tài năng và đức độ.

Người được đề cử còn cần phải được chính bản thân phụ hoàng kiểm tra và rèn luyện trong một thời gian dài, mới bước chân được lên ngôi vị hoàng đế.

Dưới sự cai trị của phụ hoàng, cả triều tôi mưa thuận gió hòa, trời yên biển lặng.

Bá tánh được an cư lạc nghiệp, con người hay con thú đều sống yên vui.

Lại thêm một năm đại hạn nữa tới, đất không thu hoạch được gì.

Triều đình ra lệnh đi phát lương thực cho toàn thiên hạ, do chính tôi đôn đốc quá trình cứu tế, còn đi truyền bá kỹ thuật gieo trồng.

Năm nay vốn là năm xác chết đói la liệt, cuối cùng mọi việc đều bình an.

Đầu thôn ngõ xóm đều ca tụng tên tôi, sách sử ghi công lao tôi lại ngàn năm.

Công chúa Thanh Bình, tên thật Trần Lý, con gái duy nhất của vua.

Nhậm chức chưởng cục Tư Nông Cục nhất phẩm.

Cả đời người chăm lo đồng áng, được phong hiệu Sùng Đức, cả đời không lấy chồng.

Mở ngoặc, có rất nhiều nam sủng.

(Toàn văn hoàn)

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!