Suy nghĩ một hồi lâu, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
Đọc hiểu sự dao động trong mắt cô, Doãn Chính Đạc lấy bút ra, ký vào phía bên phải hợp đồng, sau đó đưa cho Lê Diệp.
Lê Diệp cầm bút, chần chừ giơ tờ giấy lên.
Anh nói tiếp, “Ký xong tôi sẽ đem đến chỗ luật sư công chứng, sau đó sẽ sao ra một bản nữa cho cô.”
Lê Diệp vẫn không mấy tin anh. Làm ăn với ma quỷ mà còn mong chờ hắn có thể giữ lời hứa, thật buồn cười.
Anh nói chỉ cần cô chịu được ba năm, nhưng sao có thể chịu đựng được một khoảng thời gian dài như thế chứ. Đừng nói là ba năm, ở cùng anh ba phút cũng đã khiến cô khó thở rồi.
Nhìn vòng gạc trên cổ tay, suy nghĩ tiêu cực trong cô lại nổi lên. Lúc trước cắt sâu thêm chút nữa thì tốt rồi, như vậy sẽ đi luôn, không còn phải vướng bận phiền não nơi trần thế.
“Sao thế, chết còn không sợ, vậy mà lại không dám đánh cược ư?” Anh lạnh lùng chế giễu.
Lòng Lê Diệp lạnh đi, đối đầu với người này còn khiến người ta khó chịu hơn chết.
Biết suy nghĩ trong lòng cô, Doãn Chính Đạc nhìn chằm chằm vào viên đá trên cổ cô, “Có lẽ cô nghĩ thế này, rằng sớm muộn gì cô cũng chết trong tay tôi. Sao không thử xem, chịu đựng ba năm, nếu mạng lớn có thể chống đỡ được thì coi như cô hời rồi, còn giúp cho Hạ Tùng Đào có được một con đường sống.”
Lê Diệp nắm cây bút, thầm siết chặt lại.
Nắm rõ nhược điểm tâm lý của cô, Doãn Chính Đạc chỉ vào chỗ trống trong hợp đồng, “Đã đến nước này rồi, bà Doãn. Cược với tôi ván này, hình như cô không còn lựa chọn đâu.”
Lê Diệp thở ra nặng nề. Sự việc đã đến nước này, đúng là cô không còn sự lựa chọn khác, đã rơi vào hố đen thì chẳng còn gì tồi tệ hơn nữa. Cô đặt bút, viết ngoáy tên mình.
Khóe miệng anh thoáng cong lên, anh cầm hợp đồng lên, “Ba năm, tức là 1095 ngày, ít hơn một ngày cũng không tính là hết hợp đồng. Doãn phu nhân, nếu cô bỏ chạy, hoặc là chết, tôi sẽ đốt bằng chứng kia đi, nửa đời Hạ Tùng Đào vẫn còn nằm trong tù.”
Lê Diệp rất ghét phải nghe cái tên Hạ Tùng Đào từ miệng anh nói ra. Cô quay mặt đi, không muốn liếc mắt nhìn anh nhiều thêm chút nào nữa.
“Yêu cầu của tôi với vợ tôi không nhiều, chỉ có một…nghe lời tôi.” Anh bỏ qua vẻ mặt thờ ơ của cô, cười tủm tỉm đưa thìa lên, “Há miệng, ăn cơm đi.”
Lê Diệp đưa tay định tự cầm thìa, anh lại nheo hai mắt, “Há miệng…”
Lê Diệp nắm tay lại, trong mắt anh đã hiện lên sự cảnh cáo đầy nguy hiểm, cô kiềm chế ý muốn quay đầu đi, đành phải ngậm thìa.
Thấy cô khuất phục, ý cười của anh càng sâu hơn, “Thế mới đúng.”
Ăn thế căn bản là không vào nổi. Được vài miếng, Lê Diệp lại nằm xuống nghỉ ngơi. Doãn Chính Đạc nhìn bát cơm còn hơn một nửa, “Ăn hết đi.”
Kiên trì đến cùng, cô cũng ăn xong bát cơm. Doãn Chính Đạc lại ép cô ăn thêm chút hoa quả mới thôi.
Lê Diệp nằm xuống. Bát cơm ăn vào có vị gì cũng không biết, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng…Tương lai vốn dĩ là một từ ngữ tràn ngập hy vọng, nhưng đối với Lê Diệp mà nói, đó lại là một khoảng không tối tăm.
Thím Kim vừa thu dọn vừa nhìn Doãn Chính Đạc, “Cậu Doãn, hai hôm nay cậu đã không nghỉ ngơi rồi, đêm nay cậu về nghỉ đi, để tôi ở đây trông cô ấy.”
Thế nhưng Doãn Chính Đạc lại ngồi xuống salon, “Đêm nay thím về đi, sáng mai mang xe lăn đến đây.”
Thấy đôi mắt anh vẫn nhìn vào lưng Lê Diệp, thím Kim gật đầu, “Được rồi, cô cậu nghỉ đi nhé, sáng mai tôi sẽ nấu cháo mang đến đây.”
Thím Kim rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.