Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Chương 97: Thỏa thuận ly hôn




Đất khách, trong phòng họp của một công ty.
Đẩy cửa đi vào, Tang Thần nhìn người đàn ông đang dựa vào ghế, tim thoáng chộn rộn. Cô ta đi đến và nói, “Anh Doãn.”
Doãn Chính Đạc đưa mắt nhìn cô ta. Cô ta làm thư kí cho anh được năm năm, biểu hiện rất tốt, nhưng có đôi lúc, trong công việc, người phụ nữ này luôn không chuyên tâm, hay đưa chuyện tình cảm cá nhân xen vào. Anh không thích điều này, vậy nên đã bồi thường hậu hĩnh rồi sa thải cô ta.
Tang Thần nhìn anh, đã gần một năm không gặp anh, thỉnh thoảng thấy anh trên báo, nhưng chủ yếu là những dịp quan trọng, hình ảnh không nhiều, giờ nhìn thoáng qua thì anh vẫn dạt dào tinh thần như trước.
“Đã lâu không gặp, không ngờ anh Doãn lại chủ động đến tìm tôi.” Tang Thần cười cười, ánh mắt đắm đuối dừng trên mặt anh.
Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ kia bằng ánh mắt thâm trầm, “Hẳn là cô biết tôi đến tìm cô vì việc gì.”
Tang Thần ngồi xuống, “Chắc chắn không phải vì anh nhớ tôi rồi.”
Ánh mắt anh đầy vẻ lạnh lùng, “Hơn một năm trước, cô nhận một cuộc điện thoại gọi đến cho tôi.”
“Anh Doãn, tôi làm thư kí cho anh lâu như vậy rồi, những cuộc điện thoại tiếp thay anh không đến mấy vạn thì cũng phải mấy nghìn.”
Nắm chặt tay, Doãn Chính Đạc nhìn cô ta chằm chằm, “Cuộc gọi từ nước ngoài, một người phụ nữ tên là Lê Diệp gọi đến, cô ấy tìm tôi, nhờ tôi cứu một đứa nhỏ.”
Tang Thần run rẩy, quay mặt đi, “Không nhớ rõ.”
Doãn Chính Đạc đứng dậy, từng bước lại gần, “Cô có cần tôi dùng vài cách để giúp cô nhớ lại chuyện lúc đó không?”
Tang Thần nhìn anh, “Ý của anh Doãn, tôi không hiểu.”
Anh không hề che giấu sự hung hãn của mình, “Mấy hôm trước em trai cô đánh nhau bị trường học ghi tội, cô nói xem tôi nên bảo trường đuổi học nó, hay là trực tiếp đưa nó vào tù?”
Tang Thần lập tức căng thẳng, anh lại nói, “Bố cô có thói quen chạy bộ đến Nam Sơn vào buổi sáng, Nam Sơn hẻo lánh neo người, cô nói xem, nếu ông ta không cẩn thận ngã xuống núi, có phải là sẽ chẳng ai phát hiện ra không?”
“Đừng!” Tang Thần biết anh không phải người dễ trêu chộc, thế nên không dám lằng nhằng với anh nữa, “Anh Doãn, cú điện thoại đó là do tôi nhận, nhưng việc nói những lời đó, không phải là ý của tôi.”
Ánh mắt Doãn Chính Đạc lóe sáng lạnh lùng, anh cắn răng, “Cô kể rõ ràng từ đầu đến cuối cho tôi!”
Tang Thần vừa nhớ lại vừa nói, “Hôm đó, anh đang họp với mọi người, tôi nghe thấy điện thoại của anh đổ chuông liên tục nên mới nhận. Đầu bên kia là một người phụ nữ, cô ấy cứ khóc, nói là anh phải cứu đứa bé nào đó. Nhưng mà trước đó tôi không hề nghe nói đến đứa bé nào cả, mà trước khi vào họp anh đã dặn là không ai được vào quấy rầy, tôi không dám tìm anh hỏi. Đúng lúc đấy phu nhân cũng có mặt ở công ty, tôi hỏi bà ấy thì bà ấy bảo tôi không phải quan tâm, nói rằng người phụ nữ đó chỉ gọi đến lừa tiền thôi.”
Doãn Chính Đạc nhắm mắt lại, cả gương mặt tràn đầy vẻ uất hận…
Anh đoán không sai, người phụ nữ kia lừa anh, đứa con của cô ra đời từ hơn một năm trước, cô gọi điện đến xin anh giúp đỡ.
Đứa bé kia, được sinh ra sau khi cô ra nước ngoài, khi đó Hạ Tùng Đào đã vào tù. Mà nếu cô có thai với Hạ Tùng Đào, thì sao vào bước đường cùng cô lại gọi điện nhờ anh giúp đỡ?
Doãn Chính Đạc vô cùng hận người phụ nữ kia, cô không được một câu nói thật nào, rõ ràng đã nói ra khỏi miệng mà vẫn còn phủ nhận.
Anh không dám nghĩ đến đứa nhỏ kia nữa, nó đã mất rồi, nghĩ tiếp, anh sẽ lại chỉ thấy đau lòng.
Vương Mãnh đã cho người về vùng quê Lê Diệp đã sống để điều tra, thông tin mới nhất cũng đã được gửi đến cho anh…
Năm nhất, người phụ nữ kia tạm thời nghỉ học và về quê là để dưỡng bệnh. Lúc học thể dục, cô ngã bị thương, gần nửa năm mới hồi phục hoàn toàn.
Trong lúc đó, không ai thấy cô mang thai, càng không ai thấy cô sinh con, Trong bệnh viện, ngoại trừ bệnh án chữa gãy xương của cô ra, thì không hề có ghi chép nào cho thấy cô sinh con cả.
Cứ vậy bị cô đùa giỡn, Doãn Chính Đạc không nói được rõ cảm giác tức giận thế nào. Nếu hiện tại cô ở trước mặt anh, anh nhất định sẽ không khống chế được mà ăn tươi nuốt sống cô.
Ở nước ngoài không dễ điều tra như ở trong nước, Vương Mãnh nói phải thêm vài ngày nữa mới có thể biết cụ thể cuộc sống của cô ở nước ngoài trong hai năm trước. Hơn nữa, cô lại sống rất thầm lặng, nhiều hoạt động còn chẳng có chút dấu vết nào.
Bất kể cô đã trải qua chuyện gì ở nước ngoài, thật ra đã rõ ràng được phần nhiều, trong lòng anh đã hiểu được, anh cũng muốn được nghe đáp án cuối cùng từ chính miệng anh.
Anh hận vì không thể tự kiềm chế được, tưởng tượng đến việc cô lừa gạt mình, anh lại cảm thấy mình đã bị sỉ nhục và đùa giỡn một cách nghiêm trọng.
Đứng dậy, anh đi thẳng ra khỏi cửa.
Thấy anh không quay đầu lại, Tang Thần chỉ biết cười khổ…
Chỉ là vì muốn một đáp án, vì chỉ cô ta biết chuyện ngày đó, trừ việc đó ra, anh chẳng nhiều lời với cô ta nữa, như thể liếc mắt thêm một cái cũng là phí thời gian vậy.
Cô ta tự chế giễu mình. Lời nói từ chối cứu người lạnh lùng ngày đó, đâu chỉ là do Trần Oanh dặn vậy, mà trong lòng cô ta cũng không muốn để người phụ nữ khác có quan hệ với Doãn Chính Đạc. Hơn nữa, người phụ nữ kia lại nói Doãn Chính Đạc phải cứu con trai. Cảm giác ghen tỵ luôn khiến người ta phát điên. Ngày hôm nay, Doãn Chính Đạc đến tra hỏi chuyện cũ, chắc chắn không có kết quả tốt lành gì.
Anh vẫn quan tâm đến người phụ nữ kia, như vậy, lời người phụ nữ kia nói, hẳn là thật…
***
Khách sạn.
Bàn xong công việc, Doãn Chính Đạc đứng bên cửa sổ. Thời tiết không tốt lắm, âm u như sắp muốn mưa vậy.
Anh rất ít khi hút thuốc, cũng không nghiện thứ này. Nhưng hôm nay, khi được người khác đưa tin, anh vẫn không nhịn được mà phải hút một điếu.
Anh có thể khống chế rất nhiều chuyện; muốn lấy được học bổng thì có thể thức trắng đêm đọc sách; muốn công ty lớn mạnh thì có thể liền một năm hai năm không cần ngày nghỉ; muốn không có thói quen xấu, người bên cạnh giật giây thế nào anh cũng không mảy may quan tâm. Chỉ duy nhất một việc là không. Anh nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay. Sự cố chấp, yếu ớt, liều lĩnh của anh, mọi thứ trong chuyện này đều không thể khống chế được. Rốt cuộc anh cũng không quản được chính mình, cũng không có cách nào mà cứ lì lợm ở lại đây thế này.
Những lời cô nói, anh từng hoài nghi, nhưng không đủ dũng cảm để đi chứng minh. Trong lòng cô vẫn chỉ có Hạ Tùng Đào, anh không muốn thừa nhận nhưng cũng biết rõ. Cô sinh con, anh chưa từng nghĩ đến, nhưng có khả năng đó là con anh.
Rít mạnh một hơi thuốc, để làn khói đặc phủ kín lồng ngực, để có cảm giác vui sướng như tự hành hạ mình.
Di động đổ chuông, anh bước đến bắt máy.
“Tổng giám đốc Doãn.” Giọng nói ở phía kia có vẻ gấp gáp, “Vừa nhận được tin tức, vụ án của Hạ Tùng Đào được điều tra lại lần nữa.”
Ngón tay kẹp thuốc lá chợt siết chặt lại, ánh mắt anh trở nên sâu hun hút.
“HÌnh như có bằng chứng mới… Tổng giám đốc Doãn, hình như lần này bọn họ rất chắc chắn, luật sư lật án lại giúp Hạ Tùng Đào cũng rất có bản lĩnh, là Tôn Bách Niên.”
Rụi điếu thuốc vào gạt tàn, miếng thủy tinh chiếu ra ánh mắt âm trầm của người đàn ông…
Tôn Bách Niên mà lại nhúng tay vào chuyện này.
Mối liên hệ duy nhất giữa anh ta và Hạ Tùng Đào, chỉ có người phụ nữ kia, là cô ấy đến xin Tôn Bách Niên giúp Hạ Tùng Đào lật án?
Thì ra cô ấy vốn không muốn phải chờ đến tận ba năm, cô ấy sốt ruột muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này, cô ấy vẫn mong chờ người đàn ông kia ra ngoài.
Ngoài cửa sổ, cơn dông kéo đến cuồn cuộn. Anh quay đầu, đi ra ngoài cửa.
***
Khách sạn Cổ Đức.
Khang Đức Văn mở cửa tiến vào. Lê Diệp đã chờ từ trước, cô đứng bên cửa sổ, mấy hôm nay trời trở lạnh, cô mặc chiếc áo khoác lông màu xám, mái tóc dài được búi lên, để lộ ra cái gáy thon dài.
Người phụ nữ này thật sự đẹp, không phải là vẻ đẹp yêu mị, mà là kiểu hấp dẫn ánh nhìn của người khác vào những lúc lơ đễnh nhất.
Đóng cửa, Khang Đức Văn cười cười, “Em dâu, cô còn làm sớm hơn kì hạn của tôi cơ đấy, tôi rất thích người biết tiết kiệm thời gian…”
Lê Diệp quay đầu, nhìn hắn, “Tôi đưa hợp đồng cho anh, anh sẽ không quấy nhiễu tôi nữa chứ?”
“Đương nhiên.” Khang Đức Văn đi lên phía trước, chìa tay ra, “Đưa đồ cho tôi nào.”
Vẻ mặt Lê Diệp rất bình tĩnh, “Tôi cảm thấy anh sẽ không.”
“Không cái gì?” Khang Đức Văn thúc giục, “Mau đưa cho tôi!”
“Anh sẽ không dừng việc quấy nhiễu tôi!” Lê Diệp nhìn hắn, “Anh đối với Doãn Thức như hổ rình mồi, hôm nay anh muốn một hợp đồng, mai anh lại muốn cái khác, anh sẽ không cứ thế này mà quên đi, anh còn có thể uy hiếp tôi làm chuyện khác.”
Khang Đức Văn nheo mắt lại, “Em dâu, tôi nghĩ hiện tại cô không có sự lựa chọn khác, nếu cô không đưa cho tôi hợp đồng lần này, đừng nói là về sau, mà bây giờ cô đã gặp phiền toái rồi.”
Lê Diệp lấy chiếc USB từ trong ví, lại giơ ra ngoài cửa sổ.
Phía dưới khung cửa sổ là một hồ nước, Khang Đức Văn lập tức ngăn cản, “Cô đưa nó cho tôi trước đã, em dâu, chúng ta mỗi người một nẻo, hôm nay cô giúp tôi, sau này không có chuyện gì, tôi tuyệt đối không quấy rầy cô, đó là quy tắc làm người của tôi.”
Lê Diệp bật cười, “Anh mà cũng nói đến nguyên tắc?”
Khang Đức Văn chậm rãi bước đến, “Đúng vậy, em dâu, tôi cam đoan là được mà, chỉ lần này… cô giúp tôi lần này, tôi sẽ lập tức xóa đoạn băng kia đi, không bao giờ…lôi ra nữa. Được không?”
Lê Diệp thấy hắn đang tiến tới, “Tốt nhất là anh đừng có nhúc nhích.”
Khang Đức Văn giơ tay lên, dừng lại, nhìn xoáy vào vẻ mặt cô, “Tôi trả thù lao cho cô, cho cô một triệu nhé, một lát nữa tôi sẽ rút tiền cho cô, được không?”
Lê Diệp nhìn miệng hắn, nếu lời hắn nói có thể tin, thì hắn cũng sẽ không phản bội vợ mà làm chuyện này.
Thấy cô không định giao đồ cho mình, vẻ mặt Khang Đức Văn lập tức sắc lạnh, “Em dâu, cô lấy được hợp đồng rồi mà lại không đưa cho tôi, cô có mục đích gì?”
Lê Diệp nhìn hắn, áo quần chỉnh tề, mọi người đều nghĩ hắn tao nhã, nhưng hắn chỉ là tên tiểu nhân đội lốt đạo mạo mà thôi.
Lê Diệp không trả lời hắn, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ, như thể đang cười, “Anh sẽ biết ngay thôi.”
Khang Đức Văn nhìn phản ứng của cô mà bất chợt nghĩ ra điều gì đó, liền xoay người chạy ra cửa.
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hắn lui lại ra sau cửa, đưa mắt nhìn một vòng rồi chạy nhanh đến bên cửa sổ.
Lê Diệp thấy hắn hoảng hốt không tìm được đường lui, khuôn mặt liền lộ ra ý cười giễu cợt.
Khang Đức Văn cắn răng, nhìn dáng vẻ của cô mà cơn tức dồn tụ lại. Hắn lao đến, giật chiếc USB trong tay cô, kéo tóc đẩy mạnh cô ra.
Lê Diệp ngã nhoài xuống đất, chén cốc trên chiếc bàn trà cũng bị xô đổ lung tung.
Cô quay đầu lại, thấy Khang Đức Văn trèo ra ngoài cửa sổ, tuồn xuống theo ống dẫn nước.
Hắn vừa lao ra ngoài thì cửa phòng bật mở.
Người phụ nữ như phát điên vì cơn giận lao vào, nhìn thấy cô gái nằm dưới đất thì đưa tay định đánh, nhưng vừa nhìn rõ mặt thì lập tức dừng lại.
Doãn Kính Lam kinh hãi đứng yên tại chỗ, nhìn Lê Diệp, mãi lâu vẫn không nói được gì. Trần Oanh tới cùng tìm quanh phòng một lượt, không thấy ai liền vội vàng chạy đến bên cửa sổ.
Bên ngoài đã chẳng thấy bóng dáng ai. Trần Oanh loanh quanh bên cửa sổ một lát, bất chợt phát hiện ngoài thềm cửa sổ có một chiếc giày da nam.
Doãn Kính Lam vẫn không thể tin được vào mắt mình, chị ta nhìn Lê Diệp ngã dưới đất, một câu cũng không nói ra được.
Trần Oanh cầm chiếc giày kia, vứt xuống đất rồi hỏi cô, “Tại sao cô lại ở đây?”
Lê Diệp không hé răng, ánh mắt bình tĩnh.
Trần Oanh tức tối, “Tôi hỏi cô, tại sao cô ở đây?”
Lê Diệp vịn vào bàn, chậm rãi đứng dậy, tay áo ướt đẫm, cô rút khăn tay ra lau.
Doãn Kính Lam xoa trán, có chút hỗn loạn. Chị ta nhìn chằm chằm chiếc giày da kia, chỉ cảm thấy trước mắt đặc một màu đen.
Trần Oanh nhìn Lê Diệp, “Cô gặp ai ở trong này?”
Lê Diệp chỉ điềm tĩnh nhìn hai người, kiểu lạnh nhạt này khiến Trần Oanh sắp phát điên đến nơi.
“A Đạc đi công tác, cô liền hẹn gặp thằng khác trong khách sạn!” Trần Oanh tức giận cho cô một phát tát, khiến cô lảo đảo hai bước, “Cô muốn cứu bạn trai cũ, nó sắp ra rồi, cô còn muốn thế nào? Rốt cuộc nhà tôi làm gì có lỗi với cô, mà cô phải làm cái chuyện không biết nhục thế này!”
Lê Diệp không cãi cũng không bào chữa, như thể chẳng phát sinh chuyện gì cả.
“Mẹ…” Doãn Kính Lam tóm tay Trần Oanh, nhỏ giọng nói, “Có lẽ là hiểu lầm…”
“Hiểu lầm?” Trần Oanh tức giận nói, “Chỉ còn thiếu nước bắt gian trên giường thôi, còn hiểu lầm cái gì! Nếu không có người báo cho chúng ta là có đứa làm chuyện trơ trẽn ở trong này, chắc chúng ta chẳng hay biết gì, còn bị nó đùa giỡn quanh đấy! Đúng là đứa đốn mạt!”
Trần Oanh trừng mắt nhìn Lê Diệp, “Cô… không cần chờ đến lúc A Đạc về, cô đi ngay cho tôi, rời khỏi đây ngay! Thằng bạn trai cô sắp ra rồi, cô cũng đừng để chúng tôi ngột ngạt!”
Kéo người phụ nữ đang thất thần, Trần Oanh cùng chị ta ra khỏi cửa, “Cách xa đứa dơ bẩn này ra!”
Đi tới cửa, Trần Oanh nhìn Lê Diệp lần nữa, “Nếu cô còn có thể diện thì đi cho sạch sẽ! Đừng tìm A Đạc nữa. Nếu cô còn đùa giỡn chúng tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô đâu!” Nói xong, bà quay đầu đi thẳng.
Lê Diệp đứng một lát rồi cũng đi ra khỏi cửa.
Ngoài cửa, bầu không khí lạnh lẽo lại thật tươi mát, hít một hơi vào ngực, chỉ cảm thấy một luồng khí trong veo.
Thật nhẹ nhàng, thật sự rất nhẹ nhàng, tất cả coi như xong rồi…
Cô lên xe rời đi.
***
Hạm Bích Các.
Trong phòng ngủ, luật sư đặt một bản thỏa thuận ly hôn lên bàn rồi nhìn Lê Diệp, “Đây là phần mà phu nhân bảo tôi mang đến cho cô, cô xem xem, có ý kiến chỗ nào không. Nếu không có thì ký luôn, đợi cậu Doãn về sẽ ký bổ sung, vậy là chính thức có hiệu lực.”
Lê Diệp không xem nội dung. Người có tiền, ly hôn đều cẩn thận như vậy, mấy tờ giấy dày đặc các điều khoản. Cô không cần một đồng nào, Trần Oanh cũng sẽ không cho cô ưu đãi gì hết, Lê Diệp tìm được chỗ kí tên, hạ bút kí một chữ ngay ngắn gọn gàng.
Luật sư đứng bên cạnh nhìn cô, “Phu nhân mời cô trong vòng một tiếng dọn đồ rời khỏi đây.”
Lê Diệp đứng dậy. Cô cũng không muốn mang theo hành lý, chỉ có giấy tờ tùy thân và chút quần áo bên mình. Cô cúi đầu nhìn, trên ngón tay là chiếc nhẫn kim cương cực lớn đến chói mắt. Vẫn không thể nào quen với sự tồn tại của nó, cô chậm rãi tháo ra, đặt bên cạnh tờ thỏa thuận ly hôn.
Một thân nhẹ nhàng, cô không còn gánh nặng nào cả.
Lưng đeo ba lô, cô nhìn lại căn phòng. Trên tường treo bức ảnh cưới chụp đã lâu, nhưng cô vốn không xứng với người kia, nhìn thế nào cũng không thấy giống một đôi vợ chồng. Hiện giờ vừa lúc, không phải giả bộ nữa.
Quay mặt đi, trước mắt cô là một khoảng mơ hồ, cô chống gậy, đi ra khỏi cửa mà không quay đầu.
***
Trong căn hộ cao cấp.
Cắm USB vào máy, sốt ruột mở ra, Khang Đức Văn vừa nhìn thấy tệp có tên “Phương án hợp tác” là liền vội vàng nhấp chuột.
Không đợi hắn nhìn rõ nội dung bên trong, máy tính bỗng nhiên nhấp nháy rồi tắt phụt.
Hắn vô cùng bực bội, cuống cuồng mở lại lần nữa. Có điều, máy tính chậm một cách bất thường, hắn thấp giọng chửi một tiếng, đợi một lát, rốt cuộc máy tính cũng khởi động xong. Hắn lại tìm phương án hợp tác kia, nhưng chẳng thấy đâu nữa, không chỉ vậy, toàn bộ tài liệu lưu trong máy đều biến mất tăm.
Biết bên trong nhiễm virus, Khang Đức Văn ném mạnh chiếc USB đi, mở miệng chửi, “Mẹ kiếp! Con đĩ con!”
Hắn siết chặt nắm tay, đang định đứng dậy thì cửa bỗng bật mở.
Hắn nhìn thấy Doãn Kính Lam đi vào thì vội vàng thu lại vẻ giận dữ, cười cười ngay lập tức, “Bà xã hả? Không phải hôm nay đi dạo phố với mẹ sao?”
Doãn Kính Lam đến bên cạnh hắn, nhìn hắn, “Đi mãi cũng chán, về rồi.”
Thấy chị ta có vẻ là lạ, Khang Đức Văn liền nắm tay chị ta, “Thế thì để hôm khác anh đi với em.”
Rót cho chị ta cốc nước ấm, Khang Đức Văn tỏ ra thân mật, “Mấy hôm nay trời lạnh, đừng đi ra ngoài, uống chút nước ấm đi, xem tay em này, lạnh quá.”
Doãn Kính Lam ngồi xuống ghế rồi nhìn hắn, “Hôm sinh nhật anh, em tặng cho anh một đôi giày, sao không thấy anh đi?”
Hắn chợt hoảng hồn, “À… Anh đưa đi bảo dưỡng rồi, hay đi thì dễ mòn, anh tiếc lắm.”
Doãn Kính Lam nhìn chồng, rõ ràng anh ấy đối xử với mình rất tốt, anh ấy không thể nào làm chuyện có lỗi với mình được. Đột nhiên, chị ta ôm hắn, Ông xã, anh đừng rời bỏ em, em rất yêu anh… Đoan Đoan cũng không thể không có anh được…”
Khang Đức Văn dỗ chị ta, “Sao lại nói lời ngốc nghếch thế chứ, sao anh có thể rời bỏ em và con gái được.”
Chị ta nghẹn ngào, “Anh đừng bị đám đàn bà bên ngoài mê hoặc, đồng ý với em…”
“Anh đồng ý, đồng ý hết, anh chỉ yêu vợ anh thôi, người khác anh không thèm nhìn đến.”
Ôm chặt lấy hắn, Doãn Kính Lam tình nguyện làm người đàn bà bị lừa dối.
Không lâu trước đó, chị ta nhận được tin nhắn, bảo chị ta đến phòng 1302 khách sạn Cổ Đức. Trước đó, chị ta đã nghi Khang Đức Văn có người khác, nhận được tin nhắn đó, chị ta lập tức có cảnh giác.
Theo Trần Oanh chạy đến nơi, ai ngờ không bắt gặp được Khang Đức Văn với người phụ nữ khác, mà lại là Lê Diệp.
Chiếc giáy rơi ở cửa sổ, là hàng chị ta đặt riêng ở Italy, trên đó còn khắc tên tiếng Anh của chồng chị ta, không thể kiếm ra đôi thứ hai được.
Nhưng chị ta tin Khang Đức Văn là người thành thật, cho dù lúc ấy hắn ở trong khách sạn, thì cũng chỉ có thể là Lê Diệp hại hắn. Cô không muốn vợ chồng chị ta yên ổn. Cho dù hắn có đi lầm đường, thì cũng là do Lê Diệp dụ dỗ, từ đầu đến cuối đều tại người trăm phương nghìn kế kia.
Cô ta bám lấy A Đạc còn chưa đủ, lại muốn dụ dỗ cả Khang Đức Văn. Trước khi cô ta đến, trên dưới nhà họ Doãn đều bình an vô sự, Khang Đức Văn cũng không có điểm gì lạ cả, đều là do cô ta giở trò. Tuyệt đối không thể để cô ta ở lại, chỉ cần cô ta đi, mọi thứ đều bình yên trở lại…
Nghĩ vậy, trong lòng Doãn Kính Lam nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chị ta không ngừng nghĩ, chỉ cần không có Lê Diệp, chồng chị ta sẽ toàn tâm toàn ý với mình…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.