Nhà họ Doãn.
Đặt điện thoại xuống, Trần Oanh nhìn con gái và con rể ở phía đối diện, “Con bé kia đi rồi, cũng ký thỏa thuận ly hôn rồi, hôm nay gây ra chuyện như vậy rồi thì chắc là nó sẽ không về nữa đâu.”
Nhìn con rể, bà lại nói, “Nếu đầu mối gây họa đã đi rồi, thì cái nhà này cũng không nên xảy ra chuyện gì nữa… Tuy rằng mẹ là người ngoài được gả về đây, nhưng trong xương tủy cũng thành người nhà họ Doãn rồi, mọi thứ của mẹ là nhà họ Doãn cho, Đức Văn, mẹ hy vọng con cũng như vậy. Bất kể thế nào, cũng phải bảo vệ gia đình này, coi mình như một thành viên của gia đình này.”
“Đương nhiên rồi, mẹ, con vẫn luôn coi mình là người nhà họ Doãn.” Khang Đức Văn vội vàng đáp.
Trần Oanh gật đầu, đưa mắt qua cả con gái và con rể, “Chuyện hôm nay đừng nói cho ông biết, sức khỏe ông không tốt, ít nghe mấy chuyện lung tung cho đỡ ảnh hưởng đến tinh thần. Còn về phần A Đạc, nó nhìn thấy thỏa thuận ly hôn là được rồi… Hai đứa về đi, đưa cả Đoãn Đoan về nữa, sống cho tốt, đừng để giống như A Đạc. Mang hôn nhân ra làm trò đùa, tìm phải đứa biết người biết mặt không biết lòng, ngày tháng chẳng được lâu dài đâu.”
Hai vợ chồng dạ vâng rồi cùng nhau rời khỏi nhà họ Doãn.
Trên đường, Khang Đức Văn vừa lái xe vừa liếc nhìn cô vợ có chút kì lạ, chợt nắm tay chị ta, “Sao vậy, không khỏe à?”
Doãn Kính Lam lắc đầu, “Không có gì.”
Nhìn chị ta một lát, Khang Đức Văn dò hỏi, “Hôm nay xảy ra chuyện gì đấy? Sao em lại đến khách sạn?”
Doãn Kính Lam nhìn hắn, “Có người gửi tin nhắn cho em, bảo em đến đó một chuyến.”
“Tin nhắn có nói gì nữa không?” Hắn có chút căng thẳng.
Liếc nhìn hắn một cái, Doãn Kính Lam bắt được một thoáng sầu lo trong đáy mắt hắn, mới nói, “Không, chỉ có địa điểm và số phòng thôi.”
Hắn à một tiếng, quay đầu nhìn đường, “Không ngờ em dâu lại là loại người đó…”
Doãn Kính Lam ôm cánh tay, “Con bé kia đã không còn là vợ A Đạc nữa rồi, cô ta không phải em dâu.”
Hắn vội vàng sửa, “Đúng, đúng, anh không để ý… Nhưng mà bà xã này, A Đạc về, có khi nào sẽ truy cứu chuyện này không? Mẹ không báo với cậu ấy mà đã đuổi em…con bé kia đi.”
Doãn Kính Lam dựa vào ghế, ánh mắt có chút mơ hồ, “Thế thì sao? Trong lòng nó, một đứa con gái không trong sạch quan trọng hơn, hay là mẹ đẻ quan trọng hơn?”
“Ừ.” Khang Đức Văn cầm tay chị ta, nói với vẻ thâm tình, “Bà xã, em yên tâm, trong lòng anh chỉ có một mình em thôi, anh sẽ không làm chuyện có lỗi với em.”
Doãn Kính Lam nhìn hắn, một lúc sau mới gật gật đầu.
***
Luật sư vừa đi, thím Kim liền gọi ngay cho Doãn Chính Đạc. Tuy rằng để Lê Diệp đi là ý của bà chủ, nhưng Lê Diệp là vợ được Doãn Chính Đạc cưới về, anh không nói lời nào thì sao vợ anh có thể đi được.
Nhận được điện thoại, Doãn Chính Đạc liền vội vàng quay về…
Anh cứ nghĩ ít ra thì người phụ nữ kia sẽ đợi đến khi Hạ Tùng Đào được tuyên trắng án, vậy mà anh còn chưa về, cô đã vội vã rời đi, không muốn chậm dù chỉ một ngày.
Suốt đêm trên đường trở về, còn không được chợp mắt một lúc. Anh về Hạm Bích Các, lên tầng, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Đã là bốn giờ sáng, thường thường thì cô vẫn đang ngủ, nhưng giờ căn phòng trống huếch không một bóng người. Chăn gối được gấp gọn gàng, không hề có vẻ đã được giở ra.
Không bật đèn, nương theo ánh trăng, Doãn Chính Đạc đi đến cạnh bàn. Chiếc nhẫn kim cương quá nổi bật, anh gạt ra, nhìn tờ thỏa thuận ly hôn ở dưới.
Chữ ký của cô có đường nét rất cứng cáp, như thể đã dùng một lực rất lớn để viết vậy. Lúc ký hợp đồng hôn nhân, cô không chịu động tay, là anh ép cô ký xuống. Hiện tại, cùng một chữ ký, trên thỏa thuận ly hôn, cô lại hạ bút một cách vô cùng nghiêm túc.
Chộp lấy tờ giấy kia, ngón tay anh siết chặt lại, gương mặt đầy vẻ giận dữ nhưng anh kiềm chế không bộc phát nó ra…
Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đến chói mắt. Anh nhìn thứ đồ xa xỉ, ai nói kim cương là bạn tốt nhất của phụ nữ? Chỉ là tào lao. Chiếc nhẫn kim cương này rõ ràng là cực phẩm, nhưng vẫn bị người ta chà đạp như cái giày cũ nát.
Nhìn chằm chằm vào khoảng không của căn phòng, hai mắt anh lóe ra tia sáng lạnh lùng…
Lê Diệp, em còn chưa nói với anh chuyện em giấu mà đã chạy đi, vậy thì thoải mái quá rồi.
Nhẫn có thể tháo ra, thỏa thuận ly hôn có thể ký, nhưng chỉ cần Doãn Chính Đạc anh không buông tay, câu chuyện sẽ vĩnh viễn không chấm dứt.
***
Phòng thăm hỏi.
Nhìn Hạ Tùng Đào luôn giữ thái độ tiêu cực, Tôn Bách Niên lại chẳng sốt ruột, chỉ thản nhiên thuật lại tình hình, “Anh sẽ nhanh chóng được ra tòa… Mọi bằng chứng, lời khai, đều đã đủ, đủ để anh thoát tội. Chỉ cần anh phối hợp với tôi, tôi cam đoan là anh sẽ có thể nhanh chóng ra tù, lấy lại được tự do.”
Người đối diện vẫn tỏ vẻ khiên cưỡng, mí mắt chẳng buồn nâng lên.
Hạ Tùng Đào từ chối gặp anh, con người này gần như buông xuôi rồi. Nếu như Lê Diệp không kiên trì, thì mười năm lao tù của anh ta có khi vẫn phải thi hành đến cùng.
“Tôn Siêu đã thừa nhận tất cả rồi, anh có kiên trì nữa thì cũng chỉ là cái nghĩa khí bạn bè vô vị thôi… Ngoài việc làm chậm thời gian anh ra tù, thì chẳng còn tác dụng nào khác.” Tôn Bách Niên chậm rãi nói, “Tôi đã thông báo cho em gái anh đang ở quê rồi, cô ấy sẽ quay lại nhanh thôi. Vì cứu anh, cô ấy đã thế chấp cả quán bánh bao, hiện tại cửa hàng đã giao cho người khác, cô ấy về quê làm công, cửa hiệu lâu đời nhà anh đã không còn tồn tại nữa rồi.”
Hạ Tùng Đào hấp háy mắt, nhưng biểu cảm thì vẫn tĩnh lặng như cũ.
“Thật ra anh cũng có thể đoán được, là ai đã đến nhờ tôi giúp. Thời gian gần đây, cô ấy luôn chạy đi lo cho anh, nếu không phải nhờ cô ấy phát hiện ra manh mối, thì anh không có cơ hội ngày hôm nay đâu.”
Hạ Tùng Đào nắm chặt bàn tay, ngẩng đầu nhìn Tôn Bách Niên chằm chằm.
Thấy anh ta có phản ứng, Tôn Bách Niên gật đầu, “Là cô ấy để tôi đến nói chuyện, mục đích của chúng tôi giống nhau, là chỉ cần anh được mau chóng ra ngoài.”
Thấy Tôn Bách Niên đứng dậy, cuối cùng Hạ Tùng cũng chịu lên tiếng gọi anh, “Cô ấy đâu?”
“Cô ấy đã rời khỏi Doãn Chính Đạc rồi, nếu có chuyện muốn hỏi cô ấy thì anh ra sớm một chút đi, tự mình hỏi.” Tôn Bách Niên nhìn anh ta một cái rồi xoay người rời đi.
Hạ Tùng Đào nhắm mắt, khép lại thần sắc đầy phức tạp.
***
Chinh Tín Xã.
Đặt túi tài liệu lên bàn, Vương Mãnh nhìn người đàn ông đối diện, “Đây là những cái đã điều tra được, tất cả tư liệu về cô gái kia trong hai năm ở nước ngoài, tôi cam đoan là câu nào cũng chính xác.”
Doãn Chính Đạc mở phong bao, lấy tư liệu ra.
Hai năm trước, sau khi Hạ Tùng Đào bị bỏ tù, cô lên máy bay ra nước ngoài, trong hai năm không hề đi đâu nữa.
Mới đầu, cô đi làm mấy việc lặt vặt, trong tài liệu có đề cập đến việc cô rửa bát đĩa tại một khách sạn, và làm khuân đồ trong một siêu thị.
Có cả phần ghi chép ở bệnh viện của cô, lúc ấy, cô đã mang thai được năm tháng.
Nắm chặt trang giấy, ánh mắt Doãn Chính Đạc lạnh đi…
Người phụ nữ kia mang thai mà lại làm mấy việc nặng nhọc, nơi ở cũng gần như có giả rẻ mạt nhất.
Phần sau, tung tích của cô ít đi hẳn. Gần như cô không đi làm, nguồn thu nhập hoàn toàn là mơ hồ.
Tiếp theo nữa, cô vào viện sinh con, vì vị trí thai khác thường nên phải phẫu thuật.
Cô sinh được một bé trai nặng hai cân sáu, ở viện vài ngày, cô liền đưa đứa bé đi. Sau này không thấy cô đi làm, không biết cô ở đâu, dùng cách gì để kiếm tiền nuôi sống đứa bé, như thể cô hoàn toàn biến mất vậy.
Lại có ghi chép, là vào chín tháng sau đó. Đứa bé sốt cao phải nhập viện, kết quả thì anh đã biết. Có điều, đọc lại một lần nữa, anh vẫn cảm thấy mỗi tấc da thịt đều như bị thiêu đốt vậy.
Cô vụng trộm sinh đứa nhỏ, vụng trộm nuôi dưỡng nó, đến khi thằng bé lâm bệnh nặng mới nghĩ đến việc tìm anh. Vậy mà anh lại chẳng hay biết gì, chẳng hay biết gì về thằng bé. Anh có một đứa con trai, nhưng đến khi thằng bé mất, anh mới biết đến nó.
Vương Mãnh trông thấy anh cúi gằm mặt, mãi lâu vẫn không nói gì, biết chuyện này khó có thể chấp nhận được nên an ủi, “Anh Doãn, có những việc đã trở thành quá khứ rồi, hiện tại quan trọng hơn.”
Doãn Chính Đạc ngẩng đầu, vẻ lạnh lùng và bi thương lần lượt đổi chỗ cho nhau. Anh lấy ra một phong bao, đặt lên bàn, “Đây là thù lao trả cho anh.”
Vương Mãnh mở ra xe, “Hình như hơi nhiều… anh Doãn.”
“Còn có việc phải làm.” Doãn Chính Đạc nhìn anh ta, “Hiện giờ người này ở đâu, tìm cho tôi.”
Vương Mãnh gật đầu, “Yên tâm, tôi lập tức đi điều tra.”
***
Rời khỏi Chinh Tín Xã, Doãn Chính Đạc nhận được điện thoại từ nhà chính. Trần Oanh gọi anh về ăn cơm. Anh buông điện thoại xuống, lên xe với vẻ mặt lạnh lùng.
Nhà họ Doãn.
Trên bàn bày đầy những món ngon. Doãn Chính Đạc vừa vào cửa, Trần Oanh đã gọi lại, “A Đạc, công việc thế nào rồi?”
Doãn Chính Đạc nhìn bà một cái, không nói gì, nhưng ánh mắt thì lại sắc nhọn, khiến Trần Oanh bất chợt lạnh người.
Biết anh đang tức giận vì Lê Diệp đã đi, Trần Oanh nói, “Con đừng trách mẹ tự quyết định, chuyện này là do nó quá đáng quá, hẹn gặp thằng đàn ông khác trong khách sạn, nếu mẹ không thay con đuổi nó đi, nó sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu.”
Doãn Chính Đạc nhìn bà chằm chằm, như thể muốn thiêu thấu bà.
“Nó vẫn nhớ đến bạn trai cũ, con vừa đi là nó đến tìm mẹ, ra điều kiện với mẹ, chỉ cần mẹ giúp nó lấy được băng ghi hình ở bãi đỗ xe để chứng minh thằng kia trong sạch, nó sẽ rời khỏi con… A Đạc, con không phải đứa ngốc, hẳn là con biết trái tim nó không ở đây, con việc gì phải dây dưa với nó nữa?”
Giọng nói Doãn Chính Đạc lạnh giá, “Con không cho mẹ làm như vậy.”
“Con có ý gì?” Trần Oanh nhìn anh, “Nó làm chuyện trơ trẽn, mẹ không có tư cách xử lý nó ư?”
Doãn Chính Đạc lại gần bà, “Con đến tìm Tang Thần, mẹ còn nhớ cô ta chứ?”
Suy tư một lát, Trần Oanh nói, “Sao tự dưng lại nhắc đến cô ta? Không phải cô ta đã bị con sa thải từ lâu rồi sao?”
Nhìn bà, vẻ mặt Doãn Chính Đạc cũng biến lạnh, “Cô ta từng nhận một cú điện thoại gọi cho con, có một người phụ nữ tìm con, xin con cứu lấy một đứa bé…Mẹ còn nhớ, lúc đấy mẹ thay con trả lời như thế nào không?”
Trần Oanh bị anh dồn ngày càng lui về sau, “Chuyện từ bao giờ rồi, làm sao mà mẹ nhớ được!”
Doãn Chính Đạc nhìn bà chằm chằm, “Con nhớ lại thay mẹ nhé… Lúc đó, mẹ bảo Tang Thần trả lời cô ấy, nói là con mặc kệ, đứa bé kia sống chết thế nào cũng không liên quan đến con, có phải thế không?”
Trần Oanh đã đoán ra cái gì đó, kinh hãi vô cùng, “Con… Ý con là…”
Cười lạnh, Doãn Chính Đạc nói, “Đứa bé kia là con của con, Lê Diệp ra nước ngoài, đã sinh cho con một đứa con trai.”
Trần Oanh như bị sét đánh, liên tục lùi về phía sau, “Chuyện này… chuyện này sao có thể chứ…”
Nghe tiếng nói, từ trên tầng xuống, Doãn Kính Lam và Khang Đức Văn cũng vô cùng kinh ngạc. Doãn Kính Lam nhìn thấy dáng vẻ của anh hướng về phía Trần Oanh, “A Đạc, sao em có thể kết luận đứa bé kia là con em? Con bé kia ra nước ngoài, chẳng nhẽ lại không kết giao với người đàn ông khác?”
Doãn Chính Đạc chỉ liếc mắt một cái đã khiến Doãn Kính Lam lạnh toát cả người.
Anh gằn từng chữ một, nhả tiếng lọt qua các kẽ răng, “Em nói của em, thì là của em.”
“Hiện giờ đứa bé đâu?” Trần Oanh nhìn anh, “Nếu có đứa bé thì bế về đây, kiểm tra một chút là biết ngay có phải máu mủ nhà họ Doãn hay không.”
Hai mắt Doãn Chính Đạc đỏ lên, anh nhìn bà chằm chằm, “Đã chết rồi.”
“Chết rồi?” Trần Oanh cảm thấy thật vô lý, “Nó có con, sao không sớm quay về? Nó mà lại bỏ qua một cơ hội tốt để kiếm chút ít của chúng ta sao? E là trong lòng con bé kia đầy toan tính, biết không phải là con của con nên nói thằng bé chết rồi, A Đạc, con…”
Lời còn chưa dứt, Doãn Chính Đạc đã bước tưng bước đến cạnh bàn, gạt mạnh một cái…
Choang, thức ăn và rượu trên bàn đều bị hất tung xuống đất.
Cho dù Doãn Chính Đạc được cưng chiều từ nhỏ, nhưng anh rất ít khi phát hỏa, hơn nữa, trước mặt người nhà, anh chưa từng mất không chế như vậy bao giờ.
Nhìn một đống hỗn độn, lại nhìn gương mặt giận dữ của anh, Trần Oanh kinh hãi đưa mắt nhìn con trai. Lần đầu tiên bà cảm thấy anh xa lạ đến đáng sợ như vậy.
“Cậu hai, có chuyện gì thì từ từ nói.” Khang Đức Văn thấy anh bừng bừng lửa giận liền khuyên can, “Ông nội đang nghỉ ngơi, đừng để ông nghe thấy.”
Doãn Chính Đạc nhìn hắn một cái, trong ánh mắt nảy ra vẻ hung dữ khiến người khác phải khiếp sợ. Doãn Kính Lam kéo chồng lại, sợ hắn gặp họa oan.
Trần Oanh thấy con trai nổi cơn giận kinh khủng như vậy thì lắc đầu, vẻ đau lòng, “A Đạc, mày vì con bé kia mà đối xử với người nhà như thế này đây!”
Doãn Chính Đạc đứng đó lẻ loi, trên người bị bao phủ bởi cơn thịnh nộ. Anh nhìn Trần Oanh, giọng nói nặng nề lạ thường, “Đúng, con vì cô ấy đấy… Con muốn Lê Diệp, ai ngăn cản con, sẽ là kẻ địch của con.”
“Mày điên rồi!” Trần Oanh oán trách, “Con bé kia là cái gì chứ! Mày bị nó mê hoặc hay là thế nào! Không phải mày hận nó vì đã hại chết Sơ Vũ à, giờ vì sao mà mày lại nói thế!”
“Con chưa từng hận cô ấy vì Sơ Vũ.” Giọng nói của Doãn Chính Đạc trầm xuống, ánh mắt anh đầy vẻ kiên định, “Bởi vì người con yêu, vẫn luôn là Lê Diệp.”
Tất cả người trong phòng đều vô cùng kinh hãi, Trần Oanh thì lại chẳng thể tin nổi, “Sao có thể chứ! Mày với Sơ Vũ, rõ ràng đang yêu nhau!”
“Đấy là do mẹ nghĩ thế.” Doãn Chính Đạc nhìn người trước mặt, trịnh trọng nhắc lại, “Con nói một lần cuối cùng, con muốn Lê Diệp, những người khác có đồng ý hay không, con không quan tâm. Nhưng mà, nếu có người phá đám chia rẽ con và cô ấy, đừng trách con không nhận người thân.”
Trần Oanh không nói nổi câu nào. Bà nhìn con trai, cho đến giờ, bà chưa từng nghĩ, anh sẽ nói ra những lời như vậy, không phải vì điều gì khác, mà là vì đứa con gái như Lê Diệp!
Thấy anh bước đi mà không thèm quay đầu, Trần Oanh vừa khóc vừa mắng, “Mày đúng là đồ hỗn láo! Mẹ nuôi mày lớn như thế mà vẫn không bằng con bé kia! Mày lại dám nói với mẹ như thế à!”
Thấy bà khóc mếu không thôi, Khang Đức Văn bước đến, vỗ vỗ bả vai bà, “Mẹ, đừng đau lòng nữa, cậu hai chỉ nhất thời hồ đồ thôi. Bình thường cậu ấy hiếu thuận với mẹ như vậy cơ mà, vừa rồi chỉ là do tức giận quá thôi.”
Doãn Kính Lam cứ nhìn theo em trai mình. Anh thẳng thắn thừa nhận tình cảm trong lòng mình một cách quả quyết như vậy, thật ra lại khiến mọi người bất ngờ.
Từ lúc anh cương quyết đòi cưới Lê Diệp, kỳ thật tất cả mọi người đều nhận ra mục đích anh làm vậy với cô là không bình thường rồi. Nhưng không ai tin rằng anh sẽ thích mẫu con gái đó. Vậy mà anh lại ngang ngạnh, ai phản đối cũng không nghe, sự cương quyết đó khiến mọi người trong nhà phải đau đầu. Nhưng thân là phụ nữ, chị ta lại cảm thấy, em trai mình thật sự là kẻ si tình.
Thành phố Lâm.
Buổi sáng, đi ngang qua sạp báo, Lê Diệp tiện tay lấy một tờ lên.
Ngồi trên tàu điện ngầm, cô lật báo ra xem.
Vụ án của Hạ Tùng Đào đã được đưa ra xét xử lần nữa. Chứng cứ đầy đủ, kẻ thật sự phóng hỏa cũng đã chủ động nhận tội, anh ta vô tội. Nhưng anh ta chịu tội thay, lại từng trốn tù, cho nên không thể được phóng thích một cách dễ dàng.
Tuy nhiên, nhờ có Tôn Bách Niên, Hạ Tùng Đào được ra ngoài chỉ còn là vấn đề thời gian.
Gấp tờ báo lại, Lê Diệp chuẩn bị đi làm. Mấy hôm nay cô thay đổi một hoàn cảnh sống mới, tìm một công việc đơn giản, một ngày trôi qua rất bình yên, trong lòng cô thật sự rất thích trạng thái hiện tại.
Cô không muốn có vướng mắc gì với trước đây nữa, trước khi đi, cô có chào hỏi Tôn Bách Niên, nhưng cũng chẳng nói là đi đâu.
Hôm ra đi, cô lên bừa một chiếc xe buýt, xuống xe thì biết đã đến đây.
Cô tìm được công việc làm thu ngân trong một quán sách. Mỗi ngày, cô chỉ đối mặt với những người im lặng đọc sách, tiết tấu không vội, lại không phải thường xuyên đi lại, lúc rảnh rỗi có thể tìm sách đọc. Cô cảm thấy hết thảy đều vô cùng tốt đẹp.
Đến quán sách, Lê Diệp ngồi vào vị trí của mình, đặt gậy chống sang một bên…
Cô vẫn gặp khó khăn khi đi lại, cần có một điểm tựa để giữ thăng bằng.
Rời khỏi nhà họ Doãn, cô không mang theo thứ gì cả. Sau khi lên xe, cô mới phát hiện ra không phải như vậy. Thứ cô cầm trong tay, chính là chiếc gậy Doãn Chính Đạc đặt cho cô.
Cô không nói rõ được cảm giác, nhưng chiếc gậy này rất nhẹ, cầm vừa tay, chất liệu gỗ ở đỉnh gậy lại không gây trơn trượt, còn có thể lây độ ấm từ cơ thể cô.
Nhìn cây gậy, cô bất chợt thất thần…
Anh nhìn thấy thỏa thuận ly hôn, cũng có thể đã biết tin Hạ Tùng Đào được thả ra, và anh cũng sẽ biết cô đã làm chuyện này sau lưng anh.
Hẳn là anh sẽ tức điên lên, nếu để anh tìm thấy, không chừng sẽ bị anh cho ăn đòn hiểm. Kết hôn với anh đã lâu, vậy mà mỗi ngày cô đều tính cách tìm bằng chứng cứu Tùng Đào…
Sờ lên chiếc nhẫn theo thói quen, lại phát hiện ra ngón tay trống trơn.
Trong lòng cô ùa đến cảm giác khó hiểu. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, gần đây luồng không khí lạnh đang về. Cô nhớ đến người kia, tuy rằng thời gian sống chung không dài, nhưng cô lại biết không ít thói xấu của anh…
Nếu không ai nhắc nhở, anh sẽ chẳng chú ý đến việc mặc thêm hay bớt quần áo. Có lẽ đàn ông đều sơ ý như vậy. Hẳn là thím Kim sẽ nhắc anh rằng gần đây nhiệt độ giảm…
Có khi cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, bất chợt không liếc mắt xem ngày, thì cũng quên mất đang là thời điểm nào.
Hôm nay Lê Diệp vẫn đi làm như thường lệ, đang kiểm kê doanh số buôn bán, chợt nghe thấy tiếng leng keng của chiếc chuông trên cửa. Cô không ngẩng đầu, chỉ nói, “Hoan nghênh quý khách.”
Người đó không đi đến phía giá sách, mà đứng ngay trước quầy thu ngân.
Một lát sau, Lê Diệp mới ý thức được, ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với ánh mắt thâm trầm quen thuộc…